PDA

View Full Version : Hãy thôi nào giận hờn nhau...


hechang
05-07-2012, 09:12 AM
Truyện online



...Bướm hoa cười đùa, cùng sánh bước bên nhau dưới con phố dài. Đến trong mộng rồi, đến trong cuộc đời lòng ngất ngây bên ánh trăng mơ màng..

Nước mắt cứ ngọt ngào chảy dài trên gò má ram ráp. Xon xót. Trái tim rộng ràng như muốn nghẹn thở. Em vùi sâu mình hơn trong hai chiếc chăn bông xù sụ...

Hà Nội mấy hôm nay đang phải trải qua những ngày lạnh tê tái. Trẻ em mấy hôm nay không phải đến trường, người lớn đã phải lôi những chiếc áo đại hàn ra rồi mà vẫn thấy run rẩy trong tiết trời se buốt. Mưa lâm thâm. Nàng gió khúc khích chọc ghẹo chàng mưa. Nhà nhà đóng cửa, ánh đèn phố như cũng hiu hắt hơn, lặng lẽ, mùa đông rét mướt đã thực sự gõ cửa từng nhà. Em lười nhác chẳng còn muốn đến phòng tập sau mỗi buổi chiều tan ca nữa, cứ để miss call vậy cho những cuộc hẹn mà biết chắc là mình sẽ phải thò mặt ra ngoài đường. Hôm nay về sớm hơn một chút, và sẽ thôi không nghĩ đến anh nữa nào. Lại giận nhau rồi? Cũng không hẳn, chỉ vì sáng nay đi làm anh muốn em đưa thuốc uống qua phòng tập cho anh, chẳng hiểu ma xui quỉ khiến thế nào, mình cứ lao vun vút đến trước cổng công ty anh vậy. Sau một hồi chỉ trỏ đường đi, mình vẫn không hiểu phải đi đến phòng tập như thế nào nữa, cái khoản nhớ đường là mình kém nhất, anh cũng biết thế cơ mà... Vậy đấy, và mình lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng đến được chỗ anh, chẳng thèm nhìn mặt anh nữa. Em giận.

Cả ngày cứ ấm ức mãi chuyện "chỉ đường cũng không ra", lờ đi những tin nhắn của anh, và thích thú với ý định tối nay không nhắn tin, không nói chuyện, không gặp gỡ gì anh hết.

"Mình đi uống trà đi em!"

"Trà hoa?" - mắt mình tươi sáng là thế, miệng cười toe toét, phút chốc quên mất là mình đang giận anh - "anh lạnh lắm không? anh ăn gì chưa?" - chợt nhận ra dáng anh đang run rẩy vì lạnh. Anh bước vào nhà, rùng mình, nàng gió đã kịp mang theo hơi thở giá buốt len lỏi vào căn phòng qua cánh cửa nhỏ.

http://222.255.4.244:8300/Library/images/15/2011/01/28/trahoa_1.jpg

Hai anh em nắm tay thật chặt, bước đi trong cái rét căm căm của buổi tối Hà Nội...

"Hôm nay giận anh đúng không?"

"Không có"

"Lại vừa đi xe vừa thế này à?" - Anh đưa hai tay lên ngang tầm mắt rồi kéo xuống song song làm dáng bộ khóc nhè quen thuộc của mình, cố làm cái miệng trề ra đầy diễu cợt.

"Không phải, không phải mà...Em không thèm khóc"

"Lại nói dối anh, anh biết thừa"

Anh giỏi thế, cái gì cũng biết - mình thầm nhủ, cũng xí hổ quá, sao anh lại biết nhỉ?

Anh... xa nhớ!

Đã gần 5 tháng kể từ ngày chúng ta xa nhau. Nhanh thật đó anh ah, ngoảnh đi ngoảng lại đã thấy mình thật mạnh mẽ suốt gần nửa năm qua... Có lẽ anh đã quên em!

Hôm qua chat với anh D, anh ấy hỏi em còn nhớ anh không? Em bảo em làm sao mà quên được rồi em cười. Lời nói của em có thể anh ấy cũng sẽ mỉm cười, anh ấy bảo thấy em khá hơn rồi. Em nói rằng tim em vụn vỡ và em nhớ anh...

"Anh H dạo này khá hơn rồi, nhưng vẫn gầy thế, không u uất như đợt trước". Em thấy vui vì anh cũng đã lấy lại được thăng bằng cho cuộc sống của mình.

Em nói ra và viết ra nhưng không muốn phủ nhận cảm xúc của mình. Ngẫm lại, từ ngày quen anh, yêu anh và rời xa anh... em vẫn nghĩ đến anh. Chưa ngày nào trôi qua em không nghĩ về anh. Chưa ngày nào em kông có anh trong tâm trí. Có thể em thật là ngốc khi mà cứ tin vào những điều không thể. Có thể em thật mù quáng khi cứ nghĩ mãi đến tình yêu của chúng ta, nghĩ mãi ngày anh và em lại bên nhau. Có thể ... mãi mãi điều có thể sẽ không đến vậy mà em vẫn tồn tại trong có vỏ bọc em tự tạo ra này, tồn tại trong cuộc sông và những suy nghĩ này mãi thôi...

Em viết ra cũng không phải em muốn anh phải lo lắng gì, bận tâm gì về em nữa. Cứ cho là khoảng trống ở đâu đó mà chúng ta sẽ không rơi vào và cũng sẽ không tìm ra. Cứ cho rằng con người em trên trang viết này không có thực ngoài đời. Bởi vì em còn rất nhớ anh và còn rất yêu anh!

Anh yêu dấu, không biết mỗi sớm mai thức dậy giữa bộn bề lo toan của cuộc sống anh sẽ nhớ tới em?
..

Thế giới giữa 2 chúng ta là một khoảng lặng...

Và em...

Sẽ không hoài tưởng mãi???

Em sẽ sống mỗi ngày, sẽ thay đổi mỗi ngày, cảm nhận mỗi giây phút của cuộc sống qua đi...
http://222.255.4.244:8300/Library/images/15/2011/01/28/gianhon_2.jpg


Trong góc trà hoa, anh và em lại tranh luận về buổi sáng ngày hôm nay, lại tranh luận về những vấn đề, giống như những điều trong bức thư em đã viết cho anh của 6 tháng về trước. Em đã không gửi nó đến anh, cho tới tận bây giờ, em vẫn chưa gửi...

Cuộc sống ngày hôm nay giống như một giấc mơ vậy, mới đó, chỉ vài tháng trước thôi em còn mơ mộng mãi, còn mong đợi mãi giây phút chúng ta lại trở về bên nhau. Ai cũng nói rằng đó là điều không thể, bản thân em cũng thấy rằng đó là điều không thể... Và rồi, khi em tuyệt vọng nhất, điều kỳ diệu đã đến với em!

Ngày hôm nay em lại rơi vào sai lầm đó? Chưa thực sự biết trân trọng cuộc sống của hiện tại?
Hãy thôi nào giận hờn nhau... Em không muốn ngày xưa đó lại trở về, sẽ lại nhức nhối trái tim em... "Sẽ không bao giờ như vậy nữa, không bao giờ nữa...nhé em!" - em mơ màng thổn thức trong tiếng anh vỗ về.

Nắng mai tràn về, bướm hoa cười đùa... trái tim em rộn ràng, ngân nga tiếng hát, lòng ấm áp lạ kỳ giữa đêm đông giá lạnh.



Thật kỳ diệu!

Gửi từ email Minh Ngọc - minh_ngocpt@