thanhhai
14-07-2012, 11:23 AM
http://qns.vn/Upload/Images/Chuongtrinh/QS%201069.jpg
http://qns.vn/Upload/Chuongtrinh/QnS%201069%20(19.06.2011)567323443234567.mp3
Nắng Hà Nội hôm nay vàng quá. Vàng đến nỗi có cảm giác nếu có một cánh đồng hoa hướng dương ở đây thì không biết hoa sẽ vàng hơn hay nắng sẽ vàng hơn. Mùa này cánh đồng hoa ở Hà Nội đang rực rỡ lắm. Hướng dương ơi, biết không, giờ tôi rất nhớ một người, người ấy cũng yêu hướng dương giống như tôi, làm sao để tôi tìm thấy người ấy ..... làm sao để nói với người ấy tôi đang nhớ đến thế nào?
Living to love you - Sarah Connor
Người gửi: Phan Chiến - 0978 * **683 - chien_041009@yahoo.com
Người nhận: Hiền Thu
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4134.html
Em ạ! Hôm qua em hỏi anh rằng anh đối xử với em tốt chừng nào? Nhất thời anh chẳng nghĩ ra gì cả. Qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng anh cũng nhớ ra mấy điểm anh đối xử tốt với em: Lúc em giận, anh phải làm thùng rác cho em đổ nỗi bực dọc. Lúc anh bực tức thì anh phải làm thùng rác cho chính mình. Khi em muốn hôn anh, em liền hôn. Khi anh muốn hôn em thì trước tiên phải được em cho phép.
Em thường xuyên đánh anh. Anh chưa bao giờ đánh em. Đến nhà em anh phải ngủ ở ghế sopha, em đến nhà anh, anh cũng phải ngủ ở sopha. Anh làm hỏng cái tai nghe của em, liền mua 1 cái mới đền ngay, còn em làm mất chiếc xe đạp của anh, một lời xin lỗi cũng không có. Lần em ốm, anh gầy mất 2kg. Lần anh ốm, em béo lên 2 kg (em đến phòng chăm sóc anh, ăn hết mọi đồ ăn, hoa quả, bánh kẹo của anh).
Trước khi quen em, anh ngủ 8 tiếng. Quen em rồi chỉ còn 4 tiếng. Trước khi quen em, anh không bao giờ chờ ai quá 5 phút. Quen em rồi anh phải đứng hàng tiếng đồng hồ. Trước khi quen em, anh ngày nào cũng ăn sáng. Sau khi quen em, anh chỉ ăn mỗi buổi tối. Viết mail cho em viết những lời lẽ ngọt ngào nhất. Nhận mail của em, toàn những lời trách móc. Chat với em, anh chat mỗi mình em. Còn em chat hàng chục người.
Anh lỡ hẹn, anh xin lỗi đến vài ngày sau. Em lỡ hẹn, em nhoẻn cười lấy lệ rồi quên béng. Đi xe, anh đi cẩn thận, em bảo anh kém thế. Đi nhanh, em bảo anh đi ẩu. Em lấy lược ra chải ngay ngã tư. Còn anh vuốt tóc một cái, em bảo anh điệu thế. Đi xem phim, em thấy chán, em đòi về. Anh thấy chán, ngồi xem hết phim. Đi chơi với em, thấy em buồn, anh cố gắng làm cho em vui. Thấy anh buồn, em kệ anh.
Quà em tặng anh, anh để rất trân trọng. Quà anh tặng em, em vứt lung tung trong nhà. Anh đứng trước trường đợi em, em bảo anh giám sát em. Anh ngồi ở nhà không đi nữa, em bảo anh không quan tâm đến em. Em bảo anh về đến nhà gọi cho em, anh gọi ngay. Anh bảo em về nhá máy cho anh, em bảo anh khắt khe. Em tặng anh cái gối bé xíu, anh ôm ấp mỗi khi ngủ. Anh tặng em cái gối ôm, em để gác chân.
Những gã nào thích em, em vẫn để kệ họ. Có ai thích anh, anh phải tìm cách xa họ ngay. Em cười với bao nhiêu là con trai, để cho họ một tia hi vọng. Anh chỉ mới có một lần thôi, với bạn em, em đã bảo anh là Sở Khanh rồi. Anh nhắc em chăm chỉ. Nhắc em mặc áo ấm. Nhắc em không thức khuya, em hỏi: “anh là mẹ em à?”. Nếu anh không nhắc em, em lại bảo:”Anh chả quan tâm gì đến em”. Có gì anh cũng đều muốn kể cho em nghe, công việc, bạn bè, gia đình, sở thích…Em thì luôn giấu anh, chỉ kể khi anh đã biết gần hết thôi.
Những gì em viết cho anh, dù chỉ là một tờ giấy nháp, anh vẫn giữ trong cái hộp. Những gì anh viết cho em, đều tự đáy lòng anh, em đọc rồi em chê chữ anh xấu. Bạn trai của em, chẳng bao giờ em giới thiệu với anh. Bạn gái của anh, em đòi biết hết. Anh biết hết những người bạn của em, giúp đỡ họ nếu có thể. Em chẳng nhớ tên bạn của anh, cho dù nó là bạn thân của anh đi nữa. Trước khi quen em, anh chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Đến mức mà mẹ anh cũng ngạc nhiên. Sau khi quen em, cứ mỗi lần anh định đi đâu chơi, anh sẽ có đủ lý do để ra khỏi nhà và cũng chỉ muốn có em đi cùng. Em đòi anh hiểu em, thế mà em chẳng hiểu anh gì hết.
Seamisai - Laura Pausini
Người gửi: Nguyễn Thanh Cần - 0976 * **477 - thanhcan16082007@yahoo.com
Người nhận: Nguyễn Thị Thúy - 0973 * **967 - saotimcodon@yahoo.com
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4135.htmlNắng Hà Nội hôm nay vàng quá. Vàng đến nỗi có cảm giác nếu có một cánh đồng hoa hướng dương ở đây thì không biết hoa sẽ vàng hơn hay nắng sẽ vàng hơn.
Mùa này cánh đồng hoa ở Hà Nội đang rực rỡ lắm. Hướng dương ơi, biết không, giờ tôi rất nhớ một người, người ấy cũng yêu hướng dương giống như tôi, làm sao để tôi tìm thấy người ấy ..... làm sao để nói với người ấy tôi đang nhớ đến thế nào?
Tôi xa người đã nhiều tháng rồi, ngỡ rằng tôi đã quên những gì người nói với tôi, quên những lúc chỉ mỉm cười khi nghĩ đến người. Giờ khi tôi sắp trở về, khi tôi lại nghe tiếng người nói, tôi lại thấy mình như đóa hướng dương ủ rũ khi đêm về.
Người ta thường nói về hoa hướng dương với hai ý nghĩa khác nhau, một thì nói rằng, hoa hướng dương là sự giàu có giả tạo, và một thì nói nó tượng trưng cho sự chờ đợi và luôn dõi theo một ai đó. Ngày trước tôi luôn nói với người tôi chỉ tin nghĩa thứ 2, nhưng giờ đây người biết không, tôi lại nghĩ, nếu tôi là một đóa hướng dương, thì những gì tôi có đều là ảo ảnh, dễ có và cũng dễ mất. Và tôi, cũng sẽ mãi ngóng trông một người như loài hoa kia luôn cố vươn về phía ánh nắng để rồi bị tàn úa bởi chính thứ nó yêu thương.
Người có biết tôi ao ước được đi bên người dù chỉ một lần, ước giữa những con phố lạnh Hà Nội, tôi được đặt tay tôi trong tay người, và đôi khi tôi còn ước đôi tay người ôm chặt tôi trong lòng, để tôi nghe nhịp đập con tim người đang dành riêng cho tôi mà thôi.
Tôi biết tôi không thể trách người vì tôi là người ra đi nhưng sao tôi vẫn thấy giận người khi biết giờ người đã hạnh phúc bên người khác, sao tôi vẫn thấy lòng mình tràn ngập sự ghen tỵ khi thấy người con gái khác trong tâm trí người.
Nhiều khi, muốn người nhớ lại những lời hứa với hoa hướng dương khi nào, trách thời gian khiến người lãng quên, nhưng.... tất cả giờ chỉ còn là quá khứ với người, nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì. Vậy mà tôi .....
Hướng dương ơi, chỉ muốn nói yêu người rất nhiều dù người đã xa, dù người đã quên. Bởi tôi biết, mùa hướng dương sẽ không bao giờ phai tàn, và không bao giờ quay lưng về phía mặt trời...
Hoa hướng dương trong lòng tôi bây giờ đang ở tp Hồ Chí Minh……….Cách tôi 2.000 km…..
If you are not the one - Daniel Bedingfield
Người gửi: Trần Văn Công - 0972 * **185 - uocmoxaxuabn@yahoo.com
Người nhận: Nguyễn Thị Quyết - 0936 * **507
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4136.html
Trời mưa trên chỗ anh sao mà về đêm buồn vậy, những đêm mưa anh lại thấy nhớ em nhiều hơn. Anh nhớ em cồn cào mỗi khi đêm xuống, vẫn khát khao được nắm lấy tay em một lần, được ôm em một cái thật chặt.... dù chỉ là từ đằng sau lưng, hít hà mùi hương em vốn dĩ chỉ nằm trong tưởng tượng.
Em xa quá, anh vẫn nghe giọng em mỗi đêm, vẫn thao thao kể cho em nghe cuộc sống anh giản đơn hàng ngày thế, vẫn cười vang khi em xen hài hước vào câu chuyện, tiếng cười trong veo như thể bên anh chẳng hề tồn tại chút muộn phiền, như thể em gần gũi lắm...
Biết tìm ai để hỏi khi anh không thể gọi em? Em đó, anh đây. Gần mà xa. Lạ nhưng thân thương lắm. Hiểu nhau như đã từng quen lâu, chia sẻ được nhiều điều như thể sinh ra là để lắng nghe nhau vậy. Mà vẫn chênh vênh. Anh biết, với em anh chỉ là một hiện tại không đầu không cuối. Chỉ là cánh cửa sổ khép lại mỗi đợt gió qua và có thể mở toang khi em muốn ánh sáng tràn vào căn phòng ấy. Nhưng, không ai chọn cách leo cửa sổ để vào nhà.
Anh biết, với em anh chỉ là tiếng cười khỏa lấp những lúc trống trải, cũng có lúc em nhớ anh thật đấy nhưng chỉ tựa gió mơn mặt hồ không sóng, khuấy mãi mà vẫn bình yên. Biết mình không dũng cảm quay lưng bởi anh quá nhỏ bé trước chính cơn bão của lòng mình, anh không thể vỗ về mỗi lần nó dậy sóng nên anh muốn hỏi em một lần - à không! Nói đúng hơn là năn nỉ em một lần...đừng buông tay anh ra, em nhé.
Anh đã chẳng còn trẻ để rong ruổi với những ước mơ xa, chẳng còn đủ niềm tin để đứng lên nếu bước hụt chân lần nữa. anh biết bên em lòng anh ấm vậy nhưng sẽ thế nào nếu một ngày anh nhận ra mình yêu em.
Chúng mình chẳng có tương lai, cả anh và em đều chưa một lần vẽ nên viễn cảnh cho ngày mai chưa tới ấy. Anh không nghĩ và em cũng không hề tưởng tượng đến, bởi em không biết pha màu hay anh cảm thấy run tay khi vẽ bức tranh không ý tưởng. Đừng buông tay anh ra em nhé nếu nắm lấy anh cho mình. Hãy để anh vào con đường chúng ta sẽ đi, anh sẽ đi tới đích và nắm lấy tay em suốt chặng và đến cuối con đường anh cho đến khi anh rời khỏi thế gian.
Anh đã quen vỗ về những nỗi đau, quen với việc hôn thật sâu lên những vết thương không đo được bằng máu. Yêu - khát khao được bên em vẫn nguyên vẹn như chưa từng có điều gì mãnh liệt hơn thế. Nhưng nếu không thể nắm lấy tay em tới cuối con đường ... thì anh sẽ yêu em trong lặng câm, một cuộc sống dường như vô nghĩa, sẽ đau lắm nhưng anh sẽ sống để yêu em và chỉ yêu em, dù cô đơn dù buồn tủi nhưng anh sẽ cười khi nghĩ về em, anh sẽ khóc khi nhìn thấy em. Mãi mãi yêu em. Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ.
Truly Madly Deeply - Savage Garden
Người gửi: Trần Thanh Hương - 0976 * **922 - bangtam377@zing.vn
Người nhận: Hà đại nhân - mai_la_giac_mo2
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4137.html
Uhm đúng rồi, có những điều mình chỉ có thể nhớ mặc dù nỗi nhớ ấy lúc nào cũng ở cạnh mình nhưng sao mình thấy nó xa xôi quá. Đôi lúc mình thấy nhớ tên ấy, nhớ đến quay quắt, nhớ đến cồn cào ruột gan, cầm điện thoại lên muốn gửi cho người đó một tin nhắn cho dù mình biết tin nhắn đó có thể là một chiều, rồi mình lại tìm, tìm trong bất cứ nơi nào trong không khí, trên con đường hay trong hình dáng phớt qua một chút hơi ấm thân thuộc từ người ấy.
Có những điều mình chỉ có thể nhớ về, nhớ vòng tay, nhớ tiếng nói và cả cách ăn nói cục cằn nhưng đầy yêu thương, nhớ về cả những tin nhắn đầy quan tâm lo lắng. Nhiều đêm nằm ngủ thấy như người ấy đang ngồi bên cạnh cười khì khì vì cái dáng nằm ngủ buồn cười của mình, đưa tay ra với lại giật mình vì hóa ra mình đang nằm mơ, đưa tay với những kỷ niệm, cố giữ cho mình điều gì đó để mình không thể bật khóc, mình cười nhưng sao nụ cười ấy lại cay đến thế, có những điều mình cố muốn níu nhưng sao thấy khó quá vì nó chỉ là những kỷ niệm vô hình sống trong trái tim và suy nghĩ của mình.
Bất chợt có người nào nhắc đến tên nỗi nhớ mình lại thấy như đang có luồng điện cao áp chạy qua tim, làm mình ngạt thở, làm cho những ký ức tưởng chừng đã quên lại trỗi dạy, mình muốn hét lên, hét thật to hoặc muốn có một cơn bão nào đó vụt qua chỗ mình làm dịu đi cái cảm giác cháy bỏng, và thổi bay đi nỗi nhớ cứ chất chứa và ngày càng dâng lên trong tim mình.
Tháng 6 có quá nhều điều, quá nhiều kỷ niệm giá như mình chưa từng quên nỗi nhớ thì có lẽ màu hoa bằng lăng tím cũng không buồn như bây giờ, con đường phố Huế quen thuộc không lạnh đến thế. Mong sao tháng 6 qua nhanh để mình có thể quên đi tất cả vì dù sao đó cũng chỉ là những đièu mình chỉ có thể nhớ mà mãi không bao giờ có được. Mong sao tháng 6 qua đi nước mắt mình sẽ ngừng rơi và mỗi khi tin nhắn đến mình không hồi hộp hy vong để rồi thất vọng như lúc này.
Mong sao tháng 6 qua nhanh để những điều chỉ có thế nhớ mãi mãi là vị ngọt mà mình đã từng có.
Feeling good - Adam Lambert
Người gửi: Nguyen Thi Dieu Thao - 01669 * **182 - dieuthao1138@gmail.com
Người nhận: Đỗ Tiến Hoàng
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4138.html
Nhớ anh! Anh đâu phải là một ai đó của riêng mình. Không biết là mình coi anh như anh trai hay thứ tình cảm nào khác. Anh nói chuyện với mình mà cứ coi mình là trẻ con. Anh hay kể mình nghe nhiều chuyện về anh, về công việc của anh. Nhưng chuyện này có vẻ lớn lắm, anh không nói mình biết.
Anh bảo mình còn nhỏ, anh chưa kể cho nghe được, khi nào lớn hơn anh thì anh mới nói được (mặc dù anh hơn mình có một tuổi thôi, mà lúc nào cũng cho là mình còn bé). Có lẽ do anh bắt đầu đi làm rồi, rời ktx sinh viên rồi, ra ngoài tự lập rồi. Và công việc mới của anh gặp phải vấn đề gì đó đang khiến anh buồn (có lẽ buồn nhiều lắm). Anh bảo rằng "cuộc đời anh vốn dĩ nó thẳng tắp, mà lần này bị bẻ cong, anh thất bại thật rồi". Anh chỉ nói thế khiến mình lo lắng nhiều. Không biết làm thế nào để chia sẻ với anh?!
Em nhờ anh chị gửi đến anh Hoàng - sinh viên năm cuối trường Đại học Ngân Hàng TPHCM bài hát "Feeling Good - Adam Lambert". Anh nghe được bài hát này hãy vui lên anh nhé, cho dù em không thể giúp anh giải quyết vấn đề nhưng anh nhớ là luôn có những người bạn quan tâm anh, ủng hộ anh. Nếu cần sự chia sẻ, hãy kể nó cho em, nghe anh.
Count on me - Bruno Mars
Người gửi: canh trang - 0905 * **087 - canhtranglaw@yahoo.com
Người nhận: Đắc Hoàng - 0905** * 687 - hoang3110ah@yahoo.com
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4139.html
Gửi Anh của em! Anh của em đang ở cách xa em hơn 200km. Lần gặp nhau vội vã mấy ngày trước chẳng để em kịp nhìn ngắm anh. Lúc anh ở bên cạnh, em vui quá nên cứ mải mê nói luyên thuyên, mải mê chạy nhảy đùa nghịch mà quên.... lắng lại một chút để nhìn sâu vào mắt anh. Chỉ khi anh nhắn tin bảo anh đi nhé, em giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để sút kí nữa, em mới thảng thốt vì chưa kịp xem anh dạo này có gầy đi chút nào không, có đẹp trai lên tẹo nào không.... Anh tranh thủ về gặp người yêu, còn em thì “tranh thủ” giận dỗi để anh vỗ về. Làm anh cứ phải chạy đi chạy về trên quãng đường xa lắc ấy, thẩn thờ tội nghiệp.
Nhiều lúc em thấy mình vô tâm quá, có lỗi với anh quá, mà chẳng bao giờ thấy anh trách móc, buồn phiền em bao giờ. Khoảng cách không quá xa giữa 2 đứa nhưng cứ làm em hay nghĩ ngợi. Em sợ mình cứ xa nhau mãi thế này thì làm sao. Ấy vậy mà lúc anh bảo: “anh về với em luôn nhé” em cứ lắc đầu nguầy nguậy, trong lúc em chỉ muốn ôm chặt lấy anh: “anh đừng đi nữa, anh ở lại với em, anh nhé!”. Em muốn anh ở bên em để được anh chở che, để không phải lủi thủi một mình đi đến chỗ hẹn với lũ bạn độc thân mỗi cuổi tuần.
Em muốn anh thật gần để em tha hồ vòi vĩnh, để không phải đơn độc đi mừng tiệc cưới mà không có một bàn tay để nắm lấy, không có một bờ vai để tựa vào. Em cần anh ở bên để em được nhỏ bé trong vòng tay anh mỗi khi mệt mỏi, yếu đuối, được anh vỗ về, sẻ chia và an ủi. Em muốn nhìn ngắm nụ cười thật hiền của anh mỗi ngày, được ngồi thong dong nhìn ngắm phố xá phía sau xe anh vững chải, thay vì phải tự mình lên dây cót mỗi khi hòa vào dòng xe tập nập phố phường. Em muốn nhiều nhiều nữa....
Và nhiều hơn cả là khi xa nhau thế này, nỗi nhớ cứ quay cuồng gào thét trong em!!! Nhưng lý trí lại không cho phép em ích kỉ giữ anh lại cho riêng mình. Vì em biết anh còn có những ước mơ, những hoài vọng còn dang dở. Em biết sự nghiệp quan trọng như thế nào đối với một người đàn ông. Em biết thời gian này còn có quá nhiều khó khăn đối với cả hai, nên tình yêu không thể đặt lên hàng đầu được. Có những lúc em đùa bảo anh như cơn gió, gió lang thang!!!
Nhưng em tin gió sẽ trở về bên em, cơn gió mát lành giữa mùa hè rực nắng mà em đã bắt gặp cách đây 2 năm. Em tin khi anh đã đủ trải nghiệm để trở về, anh sẽ vẹn nguyên chỉ của riêng em mà thôi. Anh à, em và cả tình yêu của em nữa, sẽ luôn ở bên anh, vậy nên hãy can đảm lên, anh nhé! Yêu anh thật nhiều!!!!!
Kiss the rain - Billie Myers
Người gửi: hongminh - 01674 * **112 - thienduongbuoisang.hn89@gmail.com
Người nhận: onlylove - 0933 * *****
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4140.html"
Khi bạn trao yêu thương cho một ai đó, có thể cái bạn nhận lại được từ họ chỉ là một con số 0. Nhưng chắc chắn bạn sẽ nhận lại đầy đủ, và còn có thể là hơn thế nữa, từ một người khác, vào một thời điểm khác. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Vậy thì hãy tin rằng: Đến một lúc nào đó...".
Mưa... trời đang mưa rất to, cơn mưa đã xua tan đi cái nóng của mùa hè. Cảm giác cô đơn ùa về, em lại nhớ đến anh. Em đã từng nói thích đi dưới mưa, vì khi đó sẽ không ai biết được em đang khóc. Vậy mà.... giờ đây khi đứng dưới mưa em không khóc được nữa. Có phải? Những giọt mưa kia đang khóc thay cho nỗi nhớ của em về anh. Lạnh buốt.
Cô nhóc hay cười hôm nào giờ đây đã mất đi vẻ hồn nhiên, nhí nhảnh. Chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm. Mọi người nói thời gian trôi qua rồi sẽ xóa nhòa đi tất cả và chữa lành mọi vết thương phải không anh? Nhưng sao vết thương ấy vẫn chưa lành, quên anh em thấy khó quá!!!.
Những ngày qua, em đã lấp đầy khoảng thời gian trống bằng công việc. Anh biết không? Hai tháng nay tối nào em cũng về muộn, ngay đến chủ nhật cũng không để cho mình được nghỉ ngơi. Buổi sáng trước khi đi làm em đều nói với mẹ: “Tối nay con về muộn, pa mẹ và chị cứ ăn cơm trước đi, đừng chờ con”. Mỗi lần như vậy em nghe thấy tiếng thở dài của mẹ.
Em đang làm tất cả những gì có thể, chính em tự nhủ bản thân mình phải mạnh mẽ, phải cố gắng hơn. Mỗi phút nghĩ đến anh, em thấy tim mình đau nhói, đôi lúc khiến em không tài nào thở được.
Tối qua tan giờ làm em không về nhà luôn mà lên xe bus ra bờ Hồ. Ngồi ở ghế đá ăn kem và một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Khi ấy chợt nhớ đến lời hứa giữa 2 chúng ta, đã từng hẹn nhau ra bờ hồ ăn kem, rồi anh còn rủ đi xem phim nữa. Vậy mà.... lời hứa đó em và anh cũng đã quên. Không phải do em không có ai để đi cùng mà vì em chỉ muốn người đó là anh mà thôi. Khi nhìn đồng hồ mới nhớ ra đã đến lúc phải về, trên chuyến xe bus thứ 2 chỉ có em là hành khách cuối cùng. Ngồi lắng nghe bản nhạc không lời" Kiss the rain" dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Chưa khi nào em cảm thấy cô đơn như vậy, muốn nói chuyện với ai đó để chia sẻ.
Cầm điện thoại trên tay em rất muốn nhắn tin cho anh nói rằng: "Em rất nhớ anh!" rồi lại xoá đi. Em không thể làm vậy, em biết đó là những phút yếu lòng. Sao anh không làm em bị tổn thương bởi những lời nói vô tình. Tại sao anh không nhìn em bằng ánh nhìn vô cảm để em có quyết tâm hơn. Nhưng ngược lại lời nói của anh, ánh mắt anh lúc nào cũng dịu dàng khiến em hiểu nhầm. Để rồi... khi nhận ra làm trái tim em tan nát.
Anh à! Vì sao em yêu anh nhiều như thế? Giờ đây trong trái tim em chỉ có hình bóng của anh. Mãi mãi.... em không muốn ai thay thế vào vị trí đó. Phải chăng em chưa cố gắng. Em ngốc lắm phải không anh?.
" Yêu một người để rồi không thể yêu ai thêm lần nữa...
... Xin lỗi một người vì đã quá yêu một người".
Gửi đến anh - my love, ca khúc Kiss the rain.
Kiss me - Sixpence None The Richer
Người gửi: lâm lâm - 0988 * **208 - bonghongnho_benanh@yahoo.com
Người nhận: voi còi - 0941 * **886
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4141.html
Nếu một người 1 tuần ta gặp một lần, mà thấy gặp cũng được, không gặp cũng không sao lắm… có phải là nhớ không?
Nếu một người, nhìn thấy người đó, ta không vui cũng chẳng buồn… có phải nhớ không?
Nếu một người, ta nhớ đã cho và cho mượn những gì, nhưng không nhớ nổi ngày sinh của người ấy… có phải là nhớ không?
Nhớ là gì?
Là khi ta nghĩ đến một người khiến ta vui….là khi ta mong đợi một dòng tin nhắn ngắn ngủi mà chẳng thấy đâu..ta đợi..đợi...đợi mãi mà chẳng thấy gì...là khi những kí ức ùa về từ một nơi mà ta không biết, ta nghẹt thở, ta choáng váng... ta chìm đắm trong mộng tưởng, ta nhớ đến cồn ào, nhớ đến da diết bóng hình một người... ta muốn quên nhưng mọi thứ xung quanh như gợi ta nhớ lại những kí ức...ta nhớ lắm con đường ấy, nhớ lắm khoảng trời ấy, nhớ lắm mùi hương quen thuộc khiến ta ngất ngây..khiến ta say... nhớ lắm những gì thuộc về miền kí ức xa xôi ấy..
Ta mơ ...mơ được nắm bàn tay ấy, ta ngước nhìn ánh mắt của nỗi nhớ nở một nụ cười thật tươi, ta hạnh phúc trong khoảng trời chỉ có nỗi nhớ, không gian như ngập tràn mùi hương quen thuộc...nhưng sao mọi thứ cứ nhoà dần, nhoà dần, ..bàn tay nỗi nhớ đã không còn nắm tay ta nữa..ta sợ hãi...ta ngơ ngác, ta hụt hẫng, ta gào thét gọi những nỗi nhớ trở về....nhưng sao nỗi nhớ cứ trôi dần mờ nhạt..chỉ còn thoang thoảng đâu đấy hương thơm của nỗi nhớ....ta nhớ..nhớ lắm tất cả những gì thuộc về nỗi nhớ.."ta nằm mơ thấy những ngày thanh thản...tỉnh dậy rồi nước mắt vẫn đẫm mi.."
Ta mong...ta chờ ...ta nhớ...ta gọi tên nỗi nhớ...nhưng sao chẳng thấy nỗi nhớ đâu...ta đứng nhìn những kí ức quanh ta, ta thổn thức ta cố chôn chặt những gì thuộc về nỗi nhớ, nén lại thành một kỉ niệm mà chỉ riêng ta biết..giây phút đó ta biết..."…ta vô tình đánh mất nửa mùa thu..".
Ta tưởng rằng mình có thể quên nhưng sao tim ta vẫn đập rộn ràng khi đi ngang góc phố ấy, khi ta hít hà một mùi hương quen thuộc, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên ta ...ta giật mình, ta nhìn quanh, ta chạy..chạy thật nhanh..nhưng chạy hoài mà không thấy nỗi nhớ đâu...ta thất vọng..ta thầm nghĩ "..ta lầm lẫn khi ta ngộ nhận.."... ta xoá..xoá tất cả những gì thuộc về nỗi nhớ, ta vật lộn với nỗi nhớ của riêng mình, ta cố lấp đầy những khoảng trống mang tên nỗi nhớ.
Ta lang thang trong những cơn mơ, ta đi dạo trên những con đường hi vọng... nhưng có một con đường mang tên nỗi nhớ mà ta không dám đặt chân đến… ta dặn lòng mình cố quên những nỗi nhớ...ta quả quyết rằng mình sẽ làm được...nhưng ta lầm..mỗi ngày trôi qua những nỗi nhớ như lớn dần lên…
Sẽ còn không những nỗi nhớ ru ta trong giấc mơ với mùi hương quen thuộc.. khiến ta say... .để rồi.. .ta còn lại được gì sau những nỗi nhớ? Ta cố... khép chặt lòng mình cho kỉ niệm bình yên… chỉ hi vọng nỗi nhớ ... xin đừng đến trong những giấc mơ...
http://qns.vn/Upload/Chuongtrinh/QnS%201069%20(19.06.2011)567323443234567.mp3
Nắng Hà Nội hôm nay vàng quá. Vàng đến nỗi có cảm giác nếu có một cánh đồng hoa hướng dương ở đây thì không biết hoa sẽ vàng hơn hay nắng sẽ vàng hơn. Mùa này cánh đồng hoa ở Hà Nội đang rực rỡ lắm. Hướng dương ơi, biết không, giờ tôi rất nhớ một người, người ấy cũng yêu hướng dương giống như tôi, làm sao để tôi tìm thấy người ấy ..... làm sao để nói với người ấy tôi đang nhớ đến thế nào?
Living to love you - Sarah Connor
Người gửi: Phan Chiến - 0978 * **683 - chien_041009@yahoo.com
Người nhận: Hiền Thu
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4134.html
Em ạ! Hôm qua em hỏi anh rằng anh đối xử với em tốt chừng nào? Nhất thời anh chẳng nghĩ ra gì cả. Qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng anh cũng nhớ ra mấy điểm anh đối xử tốt với em: Lúc em giận, anh phải làm thùng rác cho em đổ nỗi bực dọc. Lúc anh bực tức thì anh phải làm thùng rác cho chính mình. Khi em muốn hôn anh, em liền hôn. Khi anh muốn hôn em thì trước tiên phải được em cho phép.
Em thường xuyên đánh anh. Anh chưa bao giờ đánh em. Đến nhà em anh phải ngủ ở ghế sopha, em đến nhà anh, anh cũng phải ngủ ở sopha. Anh làm hỏng cái tai nghe của em, liền mua 1 cái mới đền ngay, còn em làm mất chiếc xe đạp của anh, một lời xin lỗi cũng không có. Lần em ốm, anh gầy mất 2kg. Lần anh ốm, em béo lên 2 kg (em đến phòng chăm sóc anh, ăn hết mọi đồ ăn, hoa quả, bánh kẹo của anh).
Trước khi quen em, anh ngủ 8 tiếng. Quen em rồi chỉ còn 4 tiếng. Trước khi quen em, anh không bao giờ chờ ai quá 5 phút. Quen em rồi anh phải đứng hàng tiếng đồng hồ. Trước khi quen em, anh ngày nào cũng ăn sáng. Sau khi quen em, anh chỉ ăn mỗi buổi tối. Viết mail cho em viết những lời lẽ ngọt ngào nhất. Nhận mail của em, toàn những lời trách móc. Chat với em, anh chat mỗi mình em. Còn em chat hàng chục người.
Anh lỡ hẹn, anh xin lỗi đến vài ngày sau. Em lỡ hẹn, em nhoẻn cười lấy lệ rồi quên béng. Đi xe, anh đi cẩn thận, em bảo anh kém thế. Đi nhanh, em bảo anh đi ẩu. Em lấy lược ra chải ngay ngã tư. Còn anh vuốt tóc một cái, em bảo anh điệu thế. Đi xem phim, em thấy chán, em đòi về. Anh thấy chán, ngồi xem hết phim. Đi chơi với em, thấy em buồn, anh cố gắng làm cho em vui. Thấy anh buồn, em kệ anh.
Quà em tặng anh, anh để rất trân trọng. Quà anh tặng em, em vứt lung tung trong nhà. Anh đứng trước trường đợi em, em bảo anh giám sát em. Anh ngồi ở nhà không đi nữa, em bảo anh không quan tâm đến em. Em bảo anh về đến nhà gọi cho em, anh gọi ngay. Anh bảo em về nhá máy cho anh, em bảo anh khắt khe. Em tặng anh cái gối bé xíu, anh ôm ấp mỗi khi ngủ. Anh tặng em cái gối ôm, em để gác chân.
Những gã nào thích em, em vẫn để kệ họ. Có ai thích anh, anh phải tìm cách xa họ ngay. Em cười với bao nhiêu là con trai, để cho họ một tia hi vọng. Anh chỉ mới có một lần thôi, với bạn em, em đã bảo anh là Sở Khanh rồi. Anh nhắc em chăm chỉ. Nhắc em mặc áo ấm. Nhắc em không thức khuya, em hỏi: “anh là mẹ em à?”. Nếu anh không nhắc em, em lại bảo:”Anh chả quan tâm gì đến em”. Có gì anh cũng đều muốn kể cho em nghe, công việc, bạn bè, gia đình, sở thích…Em thì luôn giấu anh, chỉ kể khi anh đã biết gần hết thôi.
Những gì em viết cho anh, dù chỉ là một tờ giấy nháp, anh vẫn giữ trong cái hộp. Những gì anh viết cho em, đều tự đáy lòng anh, em đọc rồi em chê chữ anh xấu. Bạn trai của em, chẳng bao giờ em giới thiệu với anh. Bạn gái của anh, em đòi biết hết. Anh biết hết những người bạn của em, giúp đỡ họ nếu có thể. Em chẳng nhớ tên bạn của anh, cho dù nó là bạn thân của anh đi nữa. Trước khi quen em, anh chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Đến mức mà mẹ anh cũng ngạc nhiên. Sau khi quen em, cứ mỗi lần anh định đi đâu chơi, anh sẽ có đủ lý do để ra khỏi nhà và cũng chỉ muốn có em đi cùng. Em đòi anh hiểu em, thế mà em chẳng hiểu anh gì hết.
Seamisai - Laura Pausini
Người gửi: Nguyễn Thanh Cần - 0976 * **477 - thanhcan16082007@yahoo.com
Người nhận: Nguyễn Thị Thúy - 0973 * **967 - saotimcodon@yahoo.com
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4135.htmlNắng Hà Nội hôm nay vàng quá. Vàng đến nỗi có cảm giác nếu có một cánh đồng hoa hướng dương ở đây thì không biết hoa sẽ vàng hơn hay nắng sẽ vàng hơn.
Mùa này cánh đồng hoa ở Hà Nội đang rực rỡ lắm. Hướng dương ơi, biết không, giờ tôi rất nhớ một người, người ấy cũng yêu hướng dương giống như tôi, làm sao để tôi tìm thấy người ấy ..... làm sao để nói với người ấy tôi đang nhớ đến thế nào?
Tôi xa người đã nhiều tháng rồi, ngỡ rằng tôi đã quên những gì người nói với tôi, quên những lúc chỉ mỉm cười khi nghĩ đến người. Giờ khi tôi sắp trở về, khi tôi lại nghe tiếng người nói, tôi lại thấy mình như đóa hướng dương ủ rũ khi đêm về.
Người ta thường nói về hoa hướng dương với hai ý nghĩa khác nhau, một thì nói rằng, hoa hướng dương là sự giàu có giả tạo, và một thì nói nó tượng trưng cho sự chờ đợi và luôn dõi theo một ai đó. Ngày trước tôi luôn nói với người tôi chỉ tin nghĩa thứ 2, nhưng giờ đây người biết không, tôi lại nghĩ, nếu tôi là một đóa hướng dương, thì những gì tôi có đều là ảo ảnh, dễ có và cũng dễ mất. Và tôi, cũng sẽ mãi ngóng trông một người như loài hoa kia luôn cố vươn về phía ánh nắng để rồi bị tàn úa bởi chính thứ nó yêu thương.
Người có biết tôi ao ước được đi bên người dù chỉ một lần, ước giữa những con phố lạnh Hà Nội, tôi được đặt tay tôi trong tay người, và đôi khi tôi còn ước đôi tay người ôm chặt tôi trong lòng, để tôi nghe nhịp đập con tim người đang dành riêng cho tôi mà thôi.
Tôi biết tôi không thể trách người vì tôi là người ra đi nhưng sao tôi vẫn thấy giận người khi biết giờ người đã hạnh phúc bên người khác, sao tôi vẫn thấy lòng mình tràn ngập sự ghen tỵ khi thấy người con gái khác trong tâm trí người.
Nhiều khi, muốn người nhớ lại những lời hứa với hoa hướng dương khi nào, trách thời gian khiến người lãng quên, nhưng.... tất cả giờ chỉ còn là quá khứ với người, nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì. Vậy mà tôi .....
Hướng dương ơi, chỉ muốn nói yêu người rất nhiều dù người đã xa, dù người đã quên. Bởi tôi biết, mùa hướng dương sẽ không bao giờ phai tàn, và không bao giờ quay lưng về phía mặt trời...
Hoa hướng dương trong lòng tôi bây giờ đang ở tp Hồ Chí Minh……….Cách tôi 2.000 km…..
If you are not the one - Daniel Bedingfield
Người gửi: Trần Văn Công - 0972 * **185 - uocmoxaxuabn@yahoo.com
Người nhận: Nguyễn Thị Quyết - 0936 * **507
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4136.html
Trời mưa trên chỗ anh sao mà về đêm buồn vậy, những đêm mưa anh lại thấy nhớ em nhiều hơn. Anh nhớ em cồn cào mỗi khi đêm xuống, vẫn khát khao được nắm lấy tay em một lần, được ôm em một cái thật chặt.... dù chỉ là từ đằng sau lưng, hít hà mùi hương em vốn dĩ chỉ nằm trong tưởng tượng.
Em xa quá, anh vẫn nghe giọng em mỗi đêm, vẫn thao thao kể cho em nghe cuộc sống anh giản đơn hàng ngày thế, vẫn cười vang khi em xen hài hước vào câu chuyện, tiếng cười trong veo như thể bên anh chẳng hề tồn tại chút muộn phiền, như thể em gần gũi lắm...
Biết tìm ai để hỏi khi anh không thể gọi em? Em đó, anh đây. Gần mà xa. Lạ nhưng thân thương lắm. Hiểu nhau như đã từng quen lâu, chia sẻ được nhiều điều như thể sinh ra là để lắng nghe nhau vậy. Mà vẫn chênh vênh. Anh biết, với em anh chỉ là một hiện tại không đầu không cuối. Chỉ là cánh cửa sổ khép lại mỗi đợt gió qua và có thể mở toang khi em muốn ánh sáng tràn vào căn phòng ấy. Nhưng, không ai chọn cách leo cửa sổ để vào nhà.
Anh biết, với em anh chỉ là tiếng cười khỏa lấp những lúc trống trải, cũng có lúc em nhớ anh thật đấy nhưng chỉ tựa gió mơn mặt hồ không sóng, khuấy mãi mà vẫn bình yên. Biết mình không dũng cảm quay lưng bởi anh quá nhỏ bé trước chính cơn bão của lòng mình, anh không thể vỗ về mỗi lần nó dậy sóng nên anh muốn hỏi em một lần - à không! Nói đúng hơn là năn nỉ em một lần...đừng buông tay anh ra, em nhé.
Anh đã chẳng còn trẻ để rong ruổi với những ước mơ xa, chẳng còn đủ niềm tin để đứng lên nếu bước hụt chân lần nữa. anh biết bên em lòng anh ấm vậy nhưng sẽ thế nào nếu một ngày anh nhận ra mình yêu em.
Chúng mình chẳng có tương lai, cả anh và em đều chưa một lần vẽ nên viễn cảnh cho ngày mai chưa tới ấy. Anh không nghĩ và em cũng không hề tưởng tượng đến, bởi em không biết pha màu hay anh cảm thấy run tay khi vẽ bức tranh không ý tưởng. Đừng buông tay anh ra em nhé nếu nắm lấy anh cho mình. Hãy để anh vào con đường chúng ta sẽ đi, anh sẽ đi tới đích và nắm lấy tay em suốt chặng và đến cuối con đường anh cho đến khi anh rời khỏi thế gian.
Anh đã quen vỗ về những nỗi đau, quen với việc hôn thật sâu lên những vết thương không đo được bằng máu. Yêu - khát khao được bên em vẫn nguyên vẹn như chưa từng có điều gì mãnh liệt hơn thế. Nhưng nếu không thể nắm lấy tay em tới cuối con đường ... thì anh sẽ yêu em trong lặng câm, một cuộc sống dường như vô nghĩa, sẽ đau lắm nhưng anh sẽ sống để yêu em và chỉ yêu em, dù cô đơn dù buồn tủi nhưng anh sẽ cười khi nghĩ về em, anh sẽ khóc khi nhìn thấy em. Mãi mãi yêu em. Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ.
Truly Madly Deeply - Savage Garden
Người gửi: Trần Thanh Hương - 0976 * **922 - bangtam377@zing.vn
Người nhận: Hà đại nhân - mai_la_giac_mo2
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4137.html
Uhm đúng rồi, có những điều mình chỉ có thể nhớ mặc dù nỗi nhớ ấy lúc nào cũng ở cạnh mình nhưng sao mình thấy nó xa xôi quá. Đôi lúc mình thấy nhớ tên ấy, nhớ đến quay quắt, nhớ đến cồn cào ruột gan, cầm điện thoại lên muốn gửi cho người đó một tin nhắn cho dù mình biết tin nhắn đó có thể là một chiều, rồi mình lại tìm, tìm trong bất cứ nơi nào trong không khí, trên con đường hay trong hình dáng phớt qua một chút hơi ấm thân thuộc từ người ấy.
Có những điều mình chỉ có thể nhớ về, nhớ vòng tay, nhớ tiếng nói và cả cách ăn nói cục cằn nhưng đầy yêu thương, nhớ về cả những tin nhắn đầy quan tâm lo lắng. Nhiều đêm nằm ngủ thấy như người ấy đang ngồi bên cạnh cười khì khì vì cái dáng nằm ngủ buồn cười của mình, đưa tay ra với lại giật mình vì hóa ra mình đang nằm mơ, đưa tay với những kỷ niệm, cố giữ cho mình điều gì đó để mình không thể bật khóc, mình cười nhưng sao nụ cười ấy lại cay đến thế, có những điều mình cố muốn níu nhưng sao thấy khó quá vì nó chỉ là những kỷ niệm vô hình sống trong trái tim và suy nghĩ của mình.
Bất chợt có người nào nhắc đến tên nỗi nhớ mình lại thấy như đang có luồng điện cao áp chạy qua tim, làm mình ngạt thở, làm cho những ký ức tưởng chừng đã quên lại trỗi dạy, mình muốn hét lên, hét thật to hoặc muốn có một cơn bão nào đó vụt qua chỗ mình làm dịu đi cái cảm giác cháy bỏng, và thổi bay đi nỗi nhớ cứ chất chứa và ngày càng dâng lên trong tim mình.
Tháng 6 có quá nhều điều, quá nhiều kỷ niệm giá như mình chưa từng quên nỗi nhớ thì có lẽ màu hoa bằng lăng tím cũng không buồn như bây giờ, con đường phố Huế quen thuộc không lạnh đến thế. Mong sao tháng 6 qua nhanh để mình có thể quên đi tất cả vì dù sao đó cũng chỉ là những đièu mình chỉ có thể nhớ mà mãi không bao giờ có được. Mong sao tháng 6 qua đi nước mắt mình sẽ ngừng rơi và mỗi khi tin nhắn đến mình không hồi hộp hy vong để rồi thất vọng như lúc này.
Mong sao tháng 6 qua nhanh để những điều chỉ có thế nhớ mãi mãi là vị ngọt mà mình đã từng có.
Feeling good - Adam Lambert
Người gửi: Nguyen Thi Dieu Thao - 01669 * **182 - dieuthao1138@gmail.com
Người nhận: Đỗ Tiến Hoàng
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4138.html
Nhớ anh! Anh đâu phải là một ai đó của riêng mình. Không biết là mình coi anh như anh trai hay thứ tình cảm nào khác. Anh nói chuyện với mình mà cứ coi mình là trẻ con. Anh hay kể mình nghe nhiều chuyện về anh, về công việc của anh. Nhưng chuyện này có vẻ lớn lắm, anh không nói mình biết.
Anh bảo mình còn nhỏ, anh chưa kể cho nghe được, khi nào lớn hơn anh thì anh mới nói được (mặc dù anh hơn mình có một tuổi thôi, mà lúc nào cũng cho là mình còn bé). Có lẽ do anh bắt đầu đi làm rồi, rời ktx sinh viên rồi, ra ngoài tự lập rồi. Và công việc mới của anh gặp phải vấn đề gì đó đang khiến anh buồn (có lẽ buồn nhiều lắm). Anh bảo rằng "cuộc đời anh vốn dĩ nó thẳng tắp, mà lần này bị bẻ cong, anh thất bại thật rồi". Anh chỉ nói thế khiến mình lo lắng nhiều. Không biết làm thế nào để chia sẻ với anh?!
Em nhờ anh chị gửi đến anh Hoàng - sinh viên năm cuối trường Đại học Ngân Hàng TPHCM bài hát "Feeling Good - Adam Lambert". Anh nghe được bài hát này hãy vui lên anh nhé, cho dù em không thể giúp anh giải quyết vấn đề nhưng anh nhớ là luôn có những người bạn quan tâm anh, ủng hộ anh. Nếu cần sự chia sẻ, hãy kể nó cho em, nghe anh.
Count on me - Bruno Mars
Người gửi: canh trang - 0905 * **087 - canhtranglaw@yahoo.com
Người nhận: Đắc Hoàng - 0905** * 687 - hoang3110ah@yahoo.com
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4139.html
Gửi Anh của em! Anh của em đang ở cách xa em hơn 200km. Lần gặp nhau vội vã mấy ngày trước chẳng để em kịp nhìn ngắm anh. Lúc anh ở bên cạnh, em vui quá nên cứ mải mê nói luyên thuyên, mải mê chạy nhảy đùa nghịch mà quên.... lắng lại một chút để nhìn sâu vào mắt anh. Chỉ khi anh nhắn tin bảo anh đi nhé, em giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để sút kí nữa, em mới thảng thốt vì chưa kịp xem anh dạo này có gầy đi chút nào không, có đẹp trai lên tẹo nào không.... Anh tranh thủ về gặp người yêu, còn em thì “tranh thủ” giận dỗi để anh vỗ về. Làm anh cứ phải chạy đi chạy về trên quãng đường xa lắc ấy, thẩn thờ tội nghiệp.
Nhiều lúc em thấy mình vô tâm quá, có lỗi với anh quá, mà chẳng bao giờ thấy anh trách móc, buồn phiền em bao giờ. Khoảng cách không quá xa giữa 2 đứa nhưng cứ làm em hay nghĩ ngợi. Em sợ mình cứ xa nhau mãi thế này thì làm sao. Ấy vậy mà lúc anh bảo: “anh về với em luôn nhé” em cứ lắc đầu nguầy nguậy, trong lúc em chỉ muốn ôm chặt lấy anh: “anh đừng đi nữa, anh ở lại với em, anh nhé!”. Em muốn anh ở bên em để được anh chở che, để không phải lủi thủi một mình đi đến chỗ hẹn với lũ bạn độc thân mỗi cuổi tuần.
Em muốn anh thật gần để em tha hồ vòi vĩnh, để không phải đơn độc đi mừng tiệc cưới mà không có một bàn tay để nắm lấy, không có một bờ vai để tựa vào. Em cần anh ở bên để em được nhỏ bé trong vòng tay anh mỗi khi mệt mỏi, yếu đuối, được anh vỗ về, sẻ chia và an ủi. Em muốn nhìn ngắm nụ cười thật hiền của anh mỗi ngày, được ngồi thong dong nhìn ngắm phố xá phía sau xe anh vững chải, thay vì phải tự mình lên dây cót mỗi khi hòa vào dòng xe tập nập phố phường. Em muốn nhiều nhiều nữa....
Và nhiều hơn cả là khi xa nhau thế này, nỗi nhớ cứ quay cuồng gào thét trong em!!! Nhưng lý trí lại không cho phép em ích kỉ giữ anh lại cho riêng mình. Vì em biết anh còn có những ước mơ, những hoài vọng còn dang dở. Em biết sự nghiệp quan trọng như thế nào đối với một người đàn ông. Em biết thời gian này còn có quá nhiều khó khăn đối với cả hai, nên tình yêu không thể đặt lên hàng đầu được. Có những lúc em đùa bảo anh như cơn gió, gió lang thang!!!
Nhưng em tin gió sẽ trở về bên em, cơn gió mát lành giữa mùa hè rực nắng mà em đã bắt gặp cách đây 2 năm. Em tin khi anh đã đủ trải nghiệm để trở về, anh sẽ vẹn nguyên chỉ của riêng em mà thôi. Anh à, em và cả tình yêu của em nữa, sẽ luôn ở bên anh, vậy nên hãy can đảm lên, anh nhé! Yêu anh thật nhiều!!!!!
Kiss the rain - Billie Myers
Người gửi: hongminh - 01674 * **112 - thienduongbuoisang.hn89@gmail.com
Người nhận: onlylove - 0933 * *****
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4140.html"
Khi bạn trao yêu thương cho một ai đó, có thể cái bạn nhận lại được từ họ chỉ là một con số 0. Nhưng chắc chắn bạn sẽ nhận lại đầy đủ, và còn có thể là hơn thế nữa, từ một người khác, vào một thời điểm khác. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Vậy thì hãy tin rằng: Đến một lúc nào đó...".
Mưa... trời đang mưa rất to, cơn mưa đã xua tan đi cái nóng của mùa hè. Cảm giác cô đơn ùa về, em lại nhớ đến anh. Em đã từng nói thích đi dưới mưa, vì khi đó sẽ không ai biết được em đang khóc. Vậy mà.... giờ đây khi đứng dưới mưa em không khóc được nữa. Có phải? Những giọt mưa kia đang khóc thay cho nỗi nhớ của em về anh. Lạnh buốt.
Cô nhóc hay cười hôm nào giờ đây đã mất đi vẻ hồn nhiên, nhí nhảnh. Chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm. Mọi người nói thời gian trôi qua rồi sẽ xóa nhòa đi tất cả và chữa lành mọi vết thương phải không anh? Nhưng sao vết thương ấy vẫn chưa lành, quên anh em thấy khó quá!!!.
Những ngày qua, em đã lấp đầy khoảng thời gian trống bằng công việc. Anh biết không? Hai tháng nay tối nào em cũng về muộn, ngay đến chủ nhật cũng không để cho mình được nghỉ ngơi. Buổi sáng trước khi đi làm em đều nói với mẹ: “Tối nay con về muộn, pa mẹ và chị cứ ăn cơm trước đi, đừng chờ con”. Mỗi lần như vậy em nghe thấy tiếng thở dài của mẹ.
Em đang làm tất cả những gì có thể, chính em tự nhủ bản thân mình phải mạnh mẽ, phải cố gắng hơn. Mỗi phút nghĩ đến anh, em thấy tim mình đau nhói, đôi lúc khiến em không tài nào thở được.
Tối qua tan giờ làm em không về nhà luôn mà lên xe bus ra bờ Hồ. Ngồi ở ghế đá ăn kem và một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Khi ấy chợt nhớ đến lời hứa giữa 2 chúng ta, đã từng hẹn nhau ra bờ hồ ăn kem, rồi anh còn rủ đi xem phim nữa. Vậy mà.... lời hứa đó em và anh cũng đã quên. Không phải do em không có ai để đi cùng mà vì em chỉ muốn người đó là anh mà thôi. Khi nhìn đồng hồ mới nhớ ra đã đến lúc phải về, trên chuyến xe bus thứ 2 chỉ có em là hành khách cuối cùng. Ngồi lắng nghe bản nhạc không lời" Kiss the rain" dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Chưa khi nào em cảm thấy cô đơn như vậy, muốn nói chuyện với ai đó để chia sẻ.
Cầm điện thoại trên tay em rất muốn nhắn tin cho anh nói rằng: "Em rất nhớ anh!" rồi lại xoá đi. Em không thể làm vậy, em biết đó là những phút yếu lòng. Sao anh không làm em bị tổn thương bởi những lời nói vô tình. Tại sao anh không nhìn em bằng ánh nhìn vô cảm để em có quyết tâm hơn. Nhưng ngược lại lời nói của anh, ánh mắt anh lúc nào cũng dịu dàng khiến em hiểu nhầm. Để rồi... khi nhận ra làm trái tim em tan nát.
Anh à! Vì sao em yêu anh nhiều như thế? Giờ đây trong trái tim em chỉ có hình bóng của anh. Mãi mãi.... em không muốn ai thay thế vào vị trí đó. Phải chăng em chưa cố gắng. Em ngốc lắm phải không anh?.
" Yêu một người để rồi không thể yêu ai thêm lần nữa...
... Xin lỗi một người vì đã quá yêu một người".
Gửi đến anh - my love, ca khúc Kiss the rain.
Kiss me - Sixpence None The Richer
Người gửi: lâm lâm - 0988 * **208 - bonghongnho_benanh@yahoo.com
Người nhận: voi còi - 0941 * **886
Link chia sẻ : http://qns.vn/Quick-and-Snow-4141.html
Nếu một người 1 tuần ta gặp một lần, mà thấy gặp cũng được, không gặp cũng không sao lắm… có phải là nhớ không?
Nếu một người, nhìn thấy người đó, ta không vui cũng chẳng buồn… có phải nhớ không?
Nếu một người, ta nhớ đã cho và cho mượn những gì, nhưng không nhớ nổi ngày sinh của người ấy… có phải là nhớ không?
Nhớ là gì?
Là khi ta nghĩ đến một người khiến ta vui….là khi ta mong đợi một dòng tin nhắn ngắn ngủi mà chẳng thấy đâu..ta đợi..đợi...đợi mãi mà chẳng thấy gì...là khi những kí ức ùa về từ một nơi mà ta không biết, ta nghẹt thở, ta choáng váng... ta chìm đắm trong mộng tưởng, ta nhớ đến cồn ào, nhớ đến da diết bóng hình một người... ta muốn quên nhưng mọi thứ xung quanh như gợi ta nhớ lại những kí ức...ta nhớ lắm con đường ấy, nhớ lắm khoảng trời ấy, nhớ lắm mùi hương quen thuộc khiến ta ngất ngây..khiến ta say... nhớ lắm những gì thuộc về miền kí ức xa xôi ấy..
Ta mơ ...mơ được nắm bàn tay ấy, ta ngước nhìn ánh mắt của nỗi nhớ nở một nụ cười thật tươi, ta hạnh phúc trong khoảng trời chỉ có nỗi nhớ, không gian như ngập tràn mùi hương quen thuộc...nhưng sao mọi thứ cứ nhoà dần, nhoà dần, ..bàn tay nỗi nhớ đã không còn nắm tay ta nữa..ta sợ hãi...ta ngơ ngác, ta hụt hẫng, ta gào thét gọi những nỗi nhớ trở về....nhưng sao nỗi nhớ cứ trôi dần mờ nhạt..chỉ còn thoang thoảng đâu đấy hương thơm của nỗi nhớ....ta nhớ..nhớ lắm tất cả những gì thuộc về nỗi nhớ.."ta nằm mơ thấy những ngày thanh thản...tỉnh dậy rồi nước mắt vẫn đẫm mi.."
Ta mong...ta chờ ...ta nhớ...ta gọi tên nỗi nhớ...nhưng sao chẳng thấy nỗi nhớ đâu...ta đứng nhìn những kí ức quanh ta, ta thổn thức ta cố chôn chặt những gì thuộc về nỗi nhớ, nén lại thành một kỉ niệm mà chỉ riêng ta biết..giây phút đó ta biết..."…ta vô tình đánh mất nửa mùa thu..".
Ta tưởng rằng mình có thể quên nhưng sao tim ta vẫn đập rộn ràng khi đi ngang góc phố ấy, khi ta hít hà một mùi hương quen thuộc, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên ta ...ta giật mình, ta nhìn quanh, ta chạy..chạy thật nhanh..nhưng chạy hoài mà không thấy nỗi nhớ đâu...ta thất vọng..ta thầm nghĩ "..ta lầm lẫn khi ta ngộ nhận.."... ta xoá..xoá tất cả những gì thuộc về nỗi nhớ, ta vật lộn với nỗi nhớ của riêng mình, ta cố lấp đầy những khoảng trống mang tên nỗi nhớ.
Ta lang thang trong những cơn mơ, ta đi dạo trên những con đường hi vọng... nhưng có một con đường mang tên nỗi nhớ mà ta không dám đặt chân đến… ta dặn lòng mình cố quên những nỗi nhớ...ta quả quyết rằng mình sẽ làm được...nhưng ta lầm..mỗi ngày trôi qua những nỗi nhớ như lớn dần lên…
Sẽ còn không những nỗi nhớ ru ta trong giấc mơ với mùi hương quen thuộc.. khiến ta say... .để rồi.. .ta còn lại được gì sau những nỗi nhớ? Ta cố... khép chặt lòng mình cho kỉ niệm bình yên… chỉ hi vọng nỗi nhớ ... xin đừng đến trong những giấc mơ...