View Full Version : Tùy bút
danglongco
27-07-2012, 03:21 PM
Tùy bút
Đôi khi...
Thích phóng xe thật nhanh, để nghe nỗi niềm bay đâu đó trên tóc, va vào mặt, vụt vào má, vào ngực... rồi sượt dài ra sau gáy...
Đôi khi...
Thích chạy chầm chậm, để cơn buồn mặc tình đeo đẳng trên làn da, trong khoé mắt… nhìn quanh, thấy giọt buồn cũng giăng mắc trên cỏ cây hoa lá, cũng rơi nhẹ trên vỉa hè…
Đôi khi…
Thích cái cái cảm giác lành lạnh… để nhớ cái ấm áp của rất xa xăm…
Đôi khi…
Ghét cái cảm giác run bần bật mà chẳng thèm mặc áo ấm…
Đôi khi…
Muốn chạy thật nhiều trên sân bóng, thở phì phì… tim đập nhanh… để mệt mỏi tràn lên cả người, vậy mà thấy nỗi đau vẫn còn phủ kín tâm hồn…
Đôi khi…
Muốn dừng lại, thanh thản nhìn quanh… mà nghe cuộc chiến trong tim cứ dồn dập…
Đôi khi…
Trò chuyện vu vơ, cười nói sảng khoái… mà trong lòng vẫn ngột ngạt mây mưa…
Đôi khi…
Muốn gọi những điều đã qua là kỷ niệm… chợt nghĩ kỷ niệm tức là những – điều - đã – qua – trong - quá - khứ, không thể quay trở lại (?)... chạy trốn…
Đôi khi…
Muốn gọi tất cả là những - điều - ngọt - ngào… bất chợt thấy đắng trên đầu môi, tim nghe ran rát… những điều ngọt ngào… cũng không còn nữa…
Đôi khi...
Muốn thời gian trôi nhanh, để tất cả trôi đi… khuất thật xa và... quên lãng đi...
Đôi khi…
Muốn thời gian chậm lại, đứng yên nhé… để ngoảnh nhìn kỷ niệm, đưa tay với lấy, cất vội vào tim… sợ gió bay ngang… vô tình cuốn mất…
Đôi khi…
Thấy tất cả trôi nhanh quá… muốn nhặt nhạnh, gom góp lại…
Đôi khi…
Muốn đem tất cả vứt vào một xó, một góc nào đó, thỉnh thoảng ghé qua, nhìn lại và… nghe nhoi nhói trong tim…
Đôi khi…
Muốn đưa tất cả suy nghĩ về lý trí… nhưng tình cảm vẫn độc chiếm tâm hồn…
Đôi khi…
Muốn suy nghĩ và làm nhiều thứ, muốn chối bỏ, muốn hành động… nhưng cũng không làm, có khi không làm được, có khi lại làm mà không đạt được, có khi lại nghĩ kỹ chẳng muốn làm mà cũng lại làm…
Đôi khi…
Muốn lặng mà hồn chẳng yên…
Đôi khi…
Muốn viết mà viết không được… viết rồi – thật nhiều - lại chẳng muốn post…
Đôi khi…
Trở mình, muốn quậy tưng lên một cuộc sống năng động… lãng quên… cười nói… vô tư và làm việc…
Đôi khi…
Ngoảnh nhìn… khoảng trống… nghẹn ngào…
Đôi khi…
Thấy cuộc sống là một chuỗi mâu thuẫn khó thể giải quyết…
Đôi khi… chỉ là đôi khi…
… mà nỗi niềm chẳng là đôi khi…
… cứ ở đó…
… dằng xé và…
… dai dẳng
watermandanang
27-07-2012, 03:21 PM
Đôi khi, chỉ là đôi khi thôi, vậy nên đừng cố lấp đầy những cái đôi khi đó làm gì :)
yensaokh
27-07-2012, 03:21 PM
Con Đường Làng
Đường làng đi giữa xanh tre, bên hàng rào ô rô lá như gai nhọn, chỉ có con trâu con bò chiều về, đi qua, mới ngoái cổ lại, tớp một cái, khinh thường gai nhọn rồi vừa thủng thẳng đi vừa nhai như ngẫm nghĩ suy tưởng điều gì về cuộc đời nhưng không cho ta biết.
Có một câu thơ đầy gợi cảm về con đường làng Việt Nam:
"Ngõ trúc quanh co khách vắng teo..."
Cụ Nguyễn Khuyến đã nói đúng cái thần, cái hồn trăm năm, nghìn năm không cần bình luận gì thêm cũng đã thấy đầy đủ gương mặt một con đường làng mà ta từng một lần đặt chân, trở về quê mẹ hay hỏi thăm đến nhà người bạn.
Nếu mùa xuân này ta nhớ lại đường xưa, thì đường ơi, có nhận ra nhau, ta có bộ quần áo mới hơn hay đường mang trên mình nhiều màu xanh chiều rộng?
Thông thường đường làng mở đầu (hay kết thúc) từ chiếc cổng làng, nơi giáp với một vũ trụ bao la là cánh đồng dẫn về những nẻo nào, có người sống cả đời trong làng, "ít khi đặt chân đến đó", dù ở đấy có xa lộ cao tốc, có đường nhựa phẳng lì, có đá răm trải thảm.
Đường làng đi giữa xanh tre, bên hàng rào ô rô lá như gai nhọn, chỉ có con trâu con bò chiều về, đi qua, mới ngoái cổ lại, tớp một cái, khinh thường gai nhọn rồi vừa thủng thẳng đi vừa nhai như ngẫm nghĩ suy tưởng điều gì về cuộc đời nhưng không cho ta biết.
Lá tre buông mình lờ lững ngày này sang tháng khác, giạt vào hai vệ đường, có cây nấm dại, cây hoa mò, sợi rau má, lá củ gấu đường làng im lặng không than thở, cứ thế trườn đi theo cái xóm trong thôn, rẽ vào nhà ai đó, ngoặt phía này, rẽ sang kia, có chỗ thước thợ, có chỗ chữ chi, có nửa đường vòng...
Đón con đường, có chiếc cổng xây bề thế, quét vôi vàng, vôi trắng mỗi khi xuân rập rình trở lại. Cũng có chỗ chỉ là chiếc cổng gỗ, nhưng có mái tranh, y như một ngôi nhà nhỏ, then cửa là chiếc tay thước đã mòn qua bao mùa cấy hái. Đơn sơ hơn, là chiếc cổng nhỏ, phía trên là một cây tre nằm ngang, cánh cổng là mấy thanh tre đan ngang ghép dọc, nếu đóng lại vẫn còn chỗ, cho con gà trống vượt qua, con chó chui lọt để đi tìm bạn. Đôi khi, còn đơn giản hơn nữa, cái cổng chỉ là mấy cành rào giương lên, chống bằng một thanh tre chết róc, hạ xuống thì vẫn có thể nhìn thấu trong nhà, người đứng ngoài đường gọi, người trong thưa, như không có cách ngăn...
Ta thả bàn chân trần trên đường làng, nghe mát lạnh gan chân, hơi đất quê mịn màng hay hồn làng xóm thẩm thấu tận đáy hồn ta, con đường làng bình dị thân thương ít được qui hoạch theo một đường thẳng đông tây, hay xuyên chiều nam bắc. Nó là con đường xương cá, cứ như tự nhiên mà sinh ra, tự nhiên mà nên diện mạo, nhưng không, tuy đường không do người kiến trúc sư tạo tác, nhưng nó được sinh thành bởi muôn vạn bàn chân, những bàn chân nẻ miếng, những ngón chân toè ra vì gian lao, những gót rỗ nhọc nhằn, năm này sang năm khác, mùa nọ tiếp mùa kia, có vườn cải hoa vàng chứng kiến cuối đông, có hương hoa bưởi mông lung mùa xuân ngòn ngọt, có tiếng gà xáo xác những trưa im, có cành xanh loà xoà xuống trêu người, mà còn đôi chỗ ta gặp hàng ruối xén bằng bặn, nhưng bằng bặn bằng bàn tay người thợ xén cây nghiệp dư, và nếu người thợ ấy quên đi thì lộc nõn, cành non lại đơm chồi như mái tóc trẻ thơ ít gặp ông thợ cạo...
Con đường làng nối những tâm hồn lại với nhau, nếu làng ngoài bãi, ven đê, phù sa bồi đắp, như bãi giữa sông Hồng, như làng Thuận Vi, Thái Bình thì lúc nào nó cũng mang màu nâu non của phù sa trẻ, sau mùa lụt ngập, đường lại hồi sinh, bàn chân người thành chiếc bàn là, thành bánh xe lu cho êm phẳng.
Làng châu thổ, luỹ tre trăm năm ấm bụi, măng mùa xuân gọi bầu trời trong sáng, những làng như thế thường có Hương ước: đám cưới nào cũng phải nộp cheo cho làng bằng mấy trăm viên gạch nung già. Gạch nằm nghiêng bên nhau, viên nọ khít bên kia, có đoạn còn tạo ra hình kỷ hà, đường chéo như mặt sàng đan khéo. Con đường gạch sinh ra từ đấy, nó bắt đầu từ cổng làng, rẽ ra đình, ngoặt sang chùa, vào từng ngõ chính, gặp cổng nhà ai mới thêm vài viên đá xanh, là mảnh vỡ của chiếc cối đá thủng nào kia. Những con đường gạch bền bỉ nắng mưa, không vỡ, không lún, không xô, mà dẫu có làm sao thì gạch cheo, dự trữ vẫn còn...
Ngày mùa, chỗ đường gạch quang quẻ, nó được dùng làm nơi phơi rơm rạ, bước chân người êm như đi trên nhung. Mùa thu mưa bay nỗi Ngâu thương nhớ, con đường mang vẻ quạnh hiu như lòng người nơi cách trở, nhưng xuân về, nó lại được vang lên tiếng guốc kí cốp vui tai. Lạ một điều, không bao giờ có đôi guốc vang hai âm thanh giống nhau, thế nào cũng phải một trầm một cao, một trong một đục, như song ca, như hoả tấu, như nâng đỡ nhau lên, và đường làng rộn rã, tưởng hồi sinh.
Khe gạch có thể vương sợi rơm sót lại, đã nảy mầm thành cây mạ cớm, bước con trâu dẫm bẹp, nó lại đứng lên, nó chẳng sợ gì xe cộ hay tai nạn giao thông, mà chỉ có gánh gồng, chân đất, bước trâu, may ra mới in dăm ba vết hằn lốp xe đạp thồ mạ, thồ phân, thồ thóc.
Những con đường làng lát gạch ấy hiếm dần, nộp cheo cũng đã thưa đi, hiện đại, con đường mang gương mặt xi măng trắng lốp, khô cứng nhưng sạch sẽ, mất một phần thơ mộng nhưng thuận tiện, phong quang, âu đó cũng là nét mới, bổ sung vào câu thơ Nguyễn Khuyến.
Những làng quê xưa nay, ít khi được qui hoạch từ đầu, nên cũng ít những con đường thẳng tắp. Con đường phải lượn theo cái hàng rào, khu vườn, khuôn ao, nếp nhà mới, nhưng nó vui lòng làm sợi chỉ, dẫn vào từng gia đình ấm cúng, vì thế mà nó là "Ngõ trúc quanh co" chăng? Con đường quanh co, nhưng lòng người lại thẳng, đó là điều ta phải nhuộm sương trên tóc mới nhận ra, đường ạ. Nó sinh ra không phải bằng cái thước và cây bút chì, nói như Lỗ Tấn: "Trái đất vốn không có đường, nhưng chân người đi mãi mà thành đường". Hai ông thông gia đầu xóm cuối xóm tìm nhau, bà chị đầu thôn gặp bà em cuối thôn, anh trai làng hẹn nàng thôn nữ nơi bờ giếng, cạnh gốc ruối già, đội nhi đồng tập hợp cạnh đình để tùng dinh nhịp trống ếch cổ động, bác kế toán đi họp đội sản xuất, anh tuyên truyền gọi loa con đường mở lòng đón nhận. Cả những đêm xuân, đâu đó vang nhịp trống hội làng, tiếng rúc rích, tiếng đấm vai thùm thụp, tiếng thì thầm, tiếng chí choé trêu nhau, trai hoà gái, gái bên trai đường làng nằm mơ trong thanh bình, một chút tấp nập rồi lại lặng lẽ trong khuya...
Nay nông thôn đổi mới, đường làng cũng thoát xác nhiều nơi. Qui hoạch từ đầu, con đường thẳng tắp, ô tô con trên huyện, trên tỉnh về vào tận xóm, đỗ bên ngõ, ngay cái cổng gỗ, tường đá ong, gạch ba banh, thêm mấy cành tre vẫy lá.
Có lẽ chỉ có ngoài "trại", chỗ tách hộ ở riêng, làm nhà mới, mái nhà còn tươi, vườn còn thông thống, con đường làng còn mang nét sơ khai, có khi chỉ là bờ ruộng đắp thêm, bên bụi mía, ao bèo, bè muống...
Những chiếc cổng làng nằm rải rác hai bên con đường, vẫn tuân theo nếp nghĩa ngàn xưa, không ăn thẳng vào nhà, mà lệch đi chút ít. Xứ Huế, còn tạo ra chiếc bình phong xây gạch cuốn thư, hoặc chỉ bằng cây xanh uốn nếp, để từ ngoài đường đi vào, khách cũng phải đi vòng chút ít mới tới bậc thềm. Điều đó giống như mọi căn nhà bao giờ cũng tránh đầu đao đình hoặc chùa hướng thẳng vào gian giữa nhà mình, một điều kiêng cứ bảo lưu?
Có lẽ sẽ đến một ngày đường làng cũng chia ô bàn cờ khi nông dân được đô thị hoá chăng? Còn lâu lắm, ta chờ. Bây giờ, có dịp, ta trở lại con đường làng thuở ấu thơ theo mẹ ra đồng mót lúa, cầm đồng xu ra chiếc quán đầu làng dưới gốc đa mua viên kẹo bột kẹo bi, con đường làng đón ta hồ hởi, hay lòng ta khấp khởi vui reo khi ngó qua rào, vườn cải nhà ai bừng một vầng nắng vàng tươi hoa nở. Đường làng ơi, con đường tình yêu, con đường thương mến, điều không thể thiếu được trong mỗi hồn làng...
myduco
27-07-2012, 03:21 PM
Anh viết hay thật, giàu cảm xúc tùy bút. Nhưng mà em nghĩ tùy bút đâu chia đoạn nhỏ nhiều như vậy anh ?
longdatautovol
27-07-2012, 03:21 PM
@ThanhChi: Đã tùy bút thì tùy đâu viết đó mà :P ...Anh nói đùa xíu thôi, anh chia nhỏ ra như vậy trông nó thoáng và khi đọc cũng dễ đọc hơn em ạh
huongmoi
27-07-2012, 03:22 PM
Có nên yêu chân thành ?
Có bao giờ bạn tự hỏi, vì sao ta yêu chân thành mà lại luôn gặp kẻ dối gian, còn kẻ dối gian thì luôn được yêu chân thành? Vậy ta có nên gian dối hay không và liệu ta có gian dối được hay không? Có lẽ là không nên và cũng không thể!
Tình yêu của bạn bỗng dưng hạnh phúc bên kẻ khác. Rồi ngày kia, chính kẻ phản bội ấy bị phản bội, bạn hả hê khi nhìn thấy họ đau khổ, nhưng thật sự tự đáy lòng, bạn có cảm thấy hạnh phúc khi họ bị phản bội hay không, hay chỉ thỏa được cái tôi trong bản thân bạn, rồi sau đó, bạn cảm thấy lòng mình đau nhói? Đau nhói không phải vì bạn tiếc nuối kẻ phản bội ấy, mà đau nhói vì xót xa cho bản thân mình, vì những thứ lẽ ra phải thuộc về bạn bỗng dưng rời bỏ bạn, rơi vào tay kẻ khác, nhưng thay vì kẻ cướp trân trọng nó, thì ngược lại, lại chà đạp lên những thứ mà mình từng yêu thương, như vậy có khác gì trái tim của bạn bị chà đạp đến 2 lần?
Khi tình yêu ra đi, bạn sẽ ko thể biết được đến khi nào bạn mới tìm được tình yêu thật sự, nhưng đến khi đã tìm thấy tình yêu thật sự, bạn cũng ko tự tin, chắc chắn rằng bạn đã hạnh phúc thật sự. Và bạn sẽ nói với tôi rằng:
- Những kẻ gian dối, luôn được yêu chân thành, thì sẽ hạnh phúc thật sự?
- Khi yêu chân thành, thiên hạ chỉ phán rằng bạn là kẻ "mù quáng, ngu si, đần độn"?
- Và rồi bạn nghĩ mình nên là kẻ gian dối thì tốt hơn?
Suy nghĩ đó thật sai lầm, bởi những kẻ đó mới chính là người ko bao giờ biết hạnh phúc là gì, ko bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc thật sự, bởi họ có trân trọng hạnh phúc của chính họ đâu, họ ko thể tự nhận biết rằng họ đang hạnh phúc; bởi họ luôn đi tìm 1 hạnh phúc hoàn hảo, nhưng nghịch lý là, hạnh phúc có bao giờ hoàn hảo đâu, nó mong manh - dễ đứt - dễ vỡ và bạn khó có thể giữ được nó ở lại bên mình mãi mãi. Vậy thì, những kẻ đó mới chính là kẻ "mù quáng, ngu si, đần độn" khi từ bỏ tình cảm chân thành để chạy theo ánh hào quang viễn vông nào đó, để rồi giống như con thiêu thân tự đốt cháy mình.
Sự chân thành là con đường ngắn nhất để tìm đến hạnh phúc, bạn đang sở hữu nó, tại sao phải từ bỏ nó để biến mình thành kẻ ko bao giờ biết hạnh phúc là gì?
Có lẽ hạnh phúc hay không là tùy thuộc vào cách bạn suy nghĩ về hạnh phúc như thế nào, suy nghĩ đơn giản, bạn sẽ cảm thấy mình hạnh phúc, ảo vọng về nó quá hoàn hảo, bạn sẽ chỉ cảm thấy mình bất hạnh..
Hạnh phúc giống như cây xương rồng trong biển cát mênh mông vậy. Xương rồng dường như quá nhỏ bé, mong manh giữa sự khắc nghiệt của sa mạc, chính vì vậy, lá của nó đã biến thành những chiếc gai để tự bảo vệ trong sự khắc nghiệt ấy. Trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, mà xương rồng vẫn tìm được sự sống, và dường như chính sự khắc nghiệt ấy càng làm cho sức sống của nó trở nên mãnh liệt hơn. Hạnh phúc cũng nhỏ bé, mong manh trong cuộc sống mênh mông, khắc nghiệt. Vì vậy, hãy tự bảo vệ hạnh phúc của mình bằng sự trân trọng, bằng trái tim chân thành, bằng niềm tin mãnh liệt vào sự sống của hạnh phúc, để rồi sự khắc nghiệt của cuộc sống chỉ càng làm cho sức sống của hạnh phúc trở nên mãnh liệt hơn.
Hạnh phúc ra đi một hay vài lần không có nghĩa là ra đi mãi mãi, nó sẽ lại đến với những ai có niềm tin mãnh liệt vào nó, những ai biết hy vọng, chờ đợi, biết nắm giữ khi nó tìm đến và mỉm cười với bạn.
goldenvtec
27-07-2012, 03:22 PM
Yêu chân thành thì lúc nào cũng cần phải không anh?
Dù em nghĩ đôi khi mình không nhận được gì, nhưng yêu chân thành cũng đủ làm trái tim hạnh phúc. Em muốn anh đơn giản trái tim lại chút nữa. Suy nghĩ nhìu quá sẽ hại lắm nha :D
Chúc anh kỳ thi tốt và trái tim yêu chân thành ;)
hanhphucbichtrang
27-07-2012, 03:22 PM
hãy thật lòng mình dành cho nhau tình yêu chân thành đi
tình yêu mang tính vụ lợi hay cá nhân còn gì là tình yêu :)
chúc các bạn sẽ có tình yêu chân thành :D
jmcvietnam
27-07-2012, 03:22 PM
@Gun: Em nghĩ trái tim anh nó "phức tạp" lắm hả ;;) ... Anh và trái tim anh là thế,khó để yêu 1 người, nhưng đã yêu rồi thì khó quên :) . Cái này không bít có phải là phức tạp hông nhưng có khi gặp nhau bao lần,thân thiết, hiểu và chia sẻ nhau bao nhiêu lại chẳng yêu mà có khi chưa gặp ai bao giờ,chẳng hiểu hay chỉ phần nhỏ nào đó thôi lại làm lòng yêu say đắm ...:P hihihi
=> Chân thành =>yêu => chân thành ....anh lúc nào cũng vậy:)
@Cường_dk: Mình yêu chân thành chưa hẳn đã nhận lại được sự chân thành của tình yêu, chúc hay lắm :)
lobimex
27-07-2012, 03:22 PM
Tối ngủ, sáng mở mắt ra lại thấy chữ Tiền. Bây giờ thì cái gì cũng tiền, ra mua tờ báo: tiền, làm một ly cà phê sáng: tiền, trưa đi ăn cơm: tiền, tối đi nhậu: lại cũng tiền. Không Tiền thì chẳng làm được gì cả. Ví dụ nhá: đi làm thủ tục, các bác cò vờn qua vờn lại: "Anh cho em xin tí tiền, bảo đảm nhanh mà", đi nhà hàng: phục vụ kém, nhét tí tiền, phục vụ nhiệt tình, thậm chí đi đổ rác mà không có tiền thì mấy bao rác to sẽ bị chừa lại ko đổ...
Cái thế giới vật chất bay giờ nó bao bọc xung quanh con người, điều khiển con người làm thế này, làm thế nọ, chứ không còn những thứ đơn thuần như câu chuyện cổ tích "Người sai khiến tiền". Vật giá thì leo thang đến mức chóng mặt, cứ mở mắt, tờ 100 ngàn lại mất gì đi vài ba phần trăm, khiến bạn không kìm được, lại lao vào công cuộc kiếm tiền hòng bù lỗ...
Người ta kiếm tiền bằng mọi cách, từ lương thiện đến gian trá, từ khổ cực đến vinh quang... Từ mọi bõc ni lông, bán vé số đầu đường, đến chăm chỉ đến chỗ làm, lấy tiền từng ngày, từng giờ lương hay ngồi ti toe trong một quán cà phê hộp, gọi điện, sang cổ phiếu và lấy... ngẫn quỹ. Hay là từ ăn cướp, ăn trộm, thầu đề, đánh bài, cá độ đá banh, mua bán hàng trắng... các loại các kiểu.... Âu cũng là từ tiền mà ra.
Thế đấy, chính bạn, một con người chân chính, đôi lúc cùng bị cuốn vào cái vòng xoáy kiếm tiền chết người mà đôi lúc, chính bạn cũng... phạm pháp để... có được cái mà thiên hạ gọi là Tiền. Tất nhiên, điểm khác biệt là bạn có lương tâm và bạn biết dừng lại.
Tôi không hiểu, với cái sự leo thang còn hơn cả leo thang vũ trang, 10 năm nữa, xã hội, thế giới này sẽ ra sao??? Mười năm trước, nếu trong tay có 20ngàn, thì cả nhà sẽ chẳng lo cái ăn trong vòng 2,3 ngày. Năm năm trước, một ngày có 100 ngàn, đủ để lòng vòng ngoài đường, kiếm vài trò tiêu khiển vặt vãnh để giải khuây,rủ bạn bè ăn uống xả láng cũng tàm tạm. Còn bây giờ ư, cầm 5, 7 triệu, quay qua quay lại hết sạch... Lại cày... lại hết....
Cứ như một cái máy, một công thức đã định sẵn, giờ đây con người gần như chỉ làm việc theo một công thức: sáng dậy, đi làm kiếm tiền đến chiều tối, tối đi ăn nhậu, khuya đi... ngủ, sáng hôm sau lại dậy cày kiếm tiền...
Tiền khiến cho cuộc sống sôi động hơn lên, mà cũng làm nó đơn giản, mất ý nghĩa và đơn điệu hẳn đi.... Nhưng người ta vẫn cần nó, từ xa xưa 5, 7 ngàn năm trước, nếu không muốn sống lại một chế độ nguyên thuỷ, ăn lông ở lỗ và trao đổi sản phẩm cho nhau...
...Oh money is money ...
vBulletin v3.6.1, Copyright ©2000-2025, Jelsoft Enterprises Ltd.