thaloga
13-05-2013, 09:47 AM
:sut-rang: đang hóng gió ai ngờ lướt qua mấy mẩu truyện xuyên không nghe cứ ảo ảo .... tiện thể đọc thấy hay hay nên gửi cho gd mình chém thời gian ;)heheh:dung-the:
Boss Vương Phi Chương 1
“Ông ngoại….con về rồi” một cô bé chừng 12 tuổi vui vẻ chạy vào nhà. Bỗng cô khựng lại khi nhìn thấy những người lạ mặt ở phòng khách.
“Ông ngoại, những người này là ai vậy? Sao con chưa gặp họ bao giơ?”Cô bé chỉ tay vào những người lạ mặt rồi quay sang hỏi một ông lão khoảng 60 tuổi đang ngồi trên ghế ngay cạnh đó.
“ Băng, năm nay con đã 12 tuổi cũng đến lúc con biết được chân tướng sự thật và lấy lại thân phận của mình rồi!”
“ Sự thật??? Thân phận???? Ông ngoại! Ông đang nói gì vậy? Con không hiểu?”
“ Con thật ra không phải họ Phạm mà là họ Âu Dương. Con tên thật là Âu Dương Huyết Băng , là người thừa kế của tập đoàn Âu Thị. 12 năm trước khi con sinh ra, mẹ con vì khó sinh mà qua đời. Cha con rất yêu mẹ nên khi biết việc đó tinh thần ông suy sụp trầm trọng. Nhân cơ hội ấy một số kẻ đã thuê sát thủ ám sáy con và cha con, cũng may lúc đó phát hiện kịp thời. Để cho con có thể lớn lên một cách yên ổn, ta và cha con đã mang con sang Việt Nam sinh sống rồi tung tin đồn con bị hại chết.Vốn định để đến khi con tròn 18 tuổi mới cho con biết việc này. Nhưng hiện tại cha con lâm bệnh nặng e rằng lành ít dữ nhiều chỉ sợ khó qua khỏi 1 năm. Con tuy mới 12 tuổi nhưng ta biết con trưởng thành hơn so với tuổi của mình .Vì thế đến lúc con lấy lại thân phận để tiếp quản sự nghiệp rồi”.
Cô bé sợ hãi lùi dần về phía sau, cố gắng đè nén sự hoảng sợ trong lòng quay sang nhìn thẳng vào ông ngoại mình: “ Ông ngoại! Con biết ông đang đùa. Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư đâu ông đùa như vậy chẳng vui chút nào!”
“Băng nhi! Ông không đùa! Tuy hơi khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật, con nên chấp nhận đi”
“ Không! Không phải! Chắc chắn là ông đang đùa con. Con tên Phạm Tử Băng, ba mẹ mất sớm vì tai nạn giao thông. Con mang họ Phạm không phải họ Âu Dương. Con đối với họ Âu Dương chẳng có liên quan gì hết! Ông , người mau nói với con tất cả việc này chỉ là một trò đùa đi”. Cô bé nhìn ông ngoại với ánh mắt cầu xin.
“ Băng nhi! Đó hoàn toàn là sự thật, không có trò đùa nào ở đây cả.”Ông lão thở dài nói.
“ Không! Con không tin. Đó không phải sự thật!” Cô bé hét lên rồi chạy về phòng đóng sập cửa lại.
“ Băng…n…g..” Ông lão đứng dậy định đuổi theo nhưng lại thôi.
“ Chủ tịch như vậy có được không? Liệu tiểu thư có….”Một người mặc comle đen quay sang cung kính hỏi ông lão, giọng nói thập phần lo lắng.
Ông lão ngồi phịch xuống ghế, lấy hai tay xoa xoa thái dương mệt mởi nói : “Không sao đâu, hãy để con bé từ từ thích ứng. Dù sao việc này đối với một đứa trẻ như nó quả thực quá khó chấp nhận. Để nó được yên lặng một mình, các cậu đi về đi.”
“ Vâng, thưa chủ tịch.”
……………………………………….
Đêm hôm đó
Một mảng trời bị nhuốm thành màu đỏ.
Một thảm kịch kinh hoàng xảy ra.
Một ngôi nhà chìm ngập trong biển lửa.
Phía trong ngôi nhà , một cô bé đang ôm một ông lão chừng 60 tuổi khóc thút thít: “ Ông! Ông ơi! ÔNg mau tỉnh lại đi. Chỉ cần ông tỉnh lại thì việc gì cháu cũng nghe lời ông. Ông bảo cháu đi ngặp người cha đã bỏ con mình suốt 12 năm cháu cũng đi, bảo cháu học vượt cấp thi vào đại học không chơi bời lêu lổng cháu cũng làm chỉ cần ông tỉnh lại, chỉ cần ông đừng bỏ cháu thôi! Ông , ông ơi”
“ Băng nhi! Ông xin lỗi, ông chưa kịp thấy con trưởng thanh, chưa kịp thực hiện lời hứa đã phải bỏ con đi như thế này. Con hãy cố sống cho thật tốt nhé!!! Như vậy ông nhắm mắt cũng yên lòng.”
“ Không! Ông đã hứa với con là sẽ cùng con đi du ngoạn khắp mọi nơi, dẫn con đi đến những nới mẹ con đã từng đến cơ mà! Không, ông không được đi! Ông …ông ơi ! Không”
……………..
“Tiểu thư! Tiểu thư”
Nàng chầm chậm mở mắt thấy Trần quản gia đang nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng
“ Tiểu thư cô không sao chứ?Sao mặt mũi tái mét vậy?”
“Ân! Cháu không sao, chỉ là tối qua cháu ngủ hơi ít thôi”
“ Tiểu thư của tôi ơi! Cô phải biết giữ gìn sức khỏe chứ! Hay hôm nay cô nghỉ ngơi một ngày đi. Cô không thể lúc nào cũng chúi đầu vào công việc được.”
“ Vâng cháu biết rồi. Có việc gì không bác?”
“ Không có gì chỉ là Phó Chủ Tịch kêu tôi gửi cho cô một ít tài liệu về doanh thu trong thời qua của tập đoàn thôi.”
“Ân . Bác để đấy cho cháu nhân tiện gọi điện cho Long kêu anh ấy thay cháu đi hội thảo lúc 3h chiều và đi tiệc chiêu đãi các cổ đông vào tối nay cho cháu,còn các lịch trình khác trong ngày tạm thời hủy hết đi; cháu muốn nghỉ ngới một ngày”
“Vâng thư tiểu thư.” Trần quản gia nhận lệnh rồi lui ra ngoài,không quên đóng cửa thư phòng.
Đợi Trần Quản gia đi rồi, nàng khép hờ hai mắt lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.Tại sao hôm nay nàng tự nhiên lại nhớ đén chuyện này? Kí ức của bảy năm về trước nàng đã cố gắng chôn sâu trong lòng , tự nhiên hôm nay lại hiện về trong tâm trí nàng. “ Chắc do độ này mình qua mệt mỏi thôi” nàng tự nhủ rồi đứng dậy vớ lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Gió, từng đợt gió biển thổi tập vào mặt nàng.
Mỗi khi có việc gì phải lo nghĩ nàng đều đến đây, nghe nói mỏm đá này chính là nơi năm xưa cha mẹ nàng gặp nhau lần đâu tiên. Ấn tượng của nàng về cha mẹ không nhiều: mẹ nàng vốn thể chất yếu do khó sinh mà qua đời, lúc nàng từ Việt Nam trở về Bắc Kinh thì nghe tin cha nàng đã qua đời để lại di chúc cho nàng thừa kế toàn bộ tài sản của Âu gia cũng như tập Đoàn Âu thị…..
“Két..t….t” Dòng suy nghĩ của nàng đột nhiên bị cắt đứt bởi tiếng phanh gấp của ô tô. Nàng quay lại thì thấy có bốn năm chiếc ô tô màu đen đang vây xung quay nàng, từ trong xe xuất hiện mấy chục tên cầm vũ khí tiến về phía nàng
Huyết Băng lười nhác quay đầu lại dựa người vào chiếc xe thể thao, ánh mắt không chút giao động nhìn những kẻ đang bước từng bao vây lấy nàng, một vị nam tử khoảng 30 tuổi dẫn đầu có lẽ chính là lão đại của bọn họ. Nàng khẽ nhướn mày , khuôn mặt này đối với nàng mà nói hình như có điểm quen thuộc, hình như nàng đã từng gặp qua người này.
Kẻ có vẻ là lão đại thấy nàng thản nhiên liếc mắt một cách khinh thương thì vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng có phần sợ hãi nếu thông tin hắn thập được là đúng thì nàng chính là đệ nhất sát thủ Vô Ảnh kẻ chỉ trong một đêm giết chết toàn bộ người nhà Lăng gia cũng chính là lão đại giấu mặt của Hắc Long Bang. Nhưng nghĩ lại mới chỉ là một cô gái 19 tuổi lại chỉ có một mình không mang theo vũ khí nên dù ngoài mặt không biểu tình nhưng bên trong chắc cũng có phần sợ sệt, bọn họ đông người như vậy chẳng lẽ lại đánh không lại một tiểu cô nương. Lại nhớ đến cái ngày Hắc Long Bang chỉ trong một đêm khiến Phi Ưng Bang thân bại danh liệt ,khiến toàn bộ danh tiếng bao năm trên giang hồ đều đổ xuống sông xuống biển hết làm cho bang đều vì tủi nhục mà tự sát. Mối thâm thù này hắn không thể không trả.
Nghĩ tới đây lòng hắn tràn ngập uất hận, hắn hương Huyết Băng cất tiếng hỏi : “ Ngươi chính là Huyết Băng? Là lão đại thực sự của Hắc Long Bang? Là đệ nhất sát thủ Vô Ảnh?”
Nàng khẽ cau mày, hắn biết nàng là Huyết Băng cũng không có gì lạ nhưng việc nàng là lão đại của Hắc Long Bang ngoại trừ các nguyên lão trong Hắc Long cùng lão đại mặt ngoài thì tuyệt đối không ai biết.Nhưng những người tuyệt đối không có khả năng phản bội nàng. Đặc biệt là thân phận sát thủ của nàng, nàng chỉ ra tay đúng một lần giết đi toàn bộ Lăng gia để trả thù cho ông ngoại ngoài ra chưa hề xuất thủ thêm lần nào, cái biệt danh đó cũng do nàng cố tình tạo ra để ngụy trang; việc này chỉ có nàng và biểu ca của nàng Âu Dương Long biết còn tuyệt đối không có ai khác biết. Hắn làm thế nào mà biết được những thân thế trong bóng tối của nàng?
“ Ngươi là ai? Vì sao lại biết thân phận đó” Nàng lạnh giọng hỏi thập phần cảnh giác.
Thấy sự dao động của nàng, nam tử đó cười ha hả đắc ý nói : “ Thế nào ? Ngươi không ngờ là có người lại biết thân phận đó của ngươi hả? Ta nhắc cho ngươi nhớ trên đời này không có gì gọi là bí mật tuyệt đối cả….” Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới cười tà nói tiếp : “Có nói chắc cũng chẳng ai tin được đệ nhất sát thủ Vô Ảnh và lão đại dấu mặt của Hắc Long Bang cư nhiên là một nữ sinh 19 tuổi hơn nữa lại chính là chủ tịch tập đoàn Âu Thị. Thực lòng mà nói qua khó tin”
“ Ta hỏi ngươi là ai?” Nàng lặp lại câu hỏi một lần nữa , hơi thở phảng phất sự nguy hiểm.
“ Ngươi còn nhớ tới cái tên Phi Ưng không?”
“ Phi Ưng ? Ý ngươi nói là Phi Ưng Bang?”
“Đúng vậy!”
“ Ngươi và Phi Ưng Bang có quan hệ gì?”
“ Ngươi quả thực không còn nhớ ta ? Được để ta nhắc cho ngươi nhớ: ta chính là nghĩa tử của Hoàng Gia Hùng – lão đại của Phi Ưng Bang”
Ra vậy, thảo nào nàng thấy hắn có vẻ quen thuộc hơn nữa hắn lại biết thân phận nàng. Nguyên lai trong buổi trao đổi với Phi Ưng hôm đó nàng có đụng mặt hắn. “ Vậy ngươi tìm ta để trả thù cho Phi Ưng Bang !”
“ Đúng vậy”
“ Vậy thì không cần dài dòng lên đi!”
“ Được! Các ngươi còn làm gì không mau xông lên” Nam tử trung niên ra lệnh cho bọn thuộc hạ. Lúc này đám tiểu đệ của hắn lập tức có phản ứng, oanh một tiếng hướng nàng tấn công.
Nàng khẽ cười lạnh, ánh mắt thoang qua tia sắc bén. Tâm trạng của nàng hôm nay có phần không tốt, vận động một chút để giải khuây cũng không phải ý tồi.Đã lâu nàng không được động tay động chân rồi .
Bọn họ tuy đông nhưng đối với Huyết Băng cao thủ triệt quyền đạo, không thủ đạo, jundo, karate, kento ,…thì chẳng là gì ;năm đó khi lấy lại thân phận thực sự vì lo nàng bị ám sát ông nội nàng đã mời những võ sư giỏi nhất của không biết bao nhiêu bang phái dạy cho nàng, nhờ tài năng thiên bẩm cùng tinh thần ham học hỏi nên nàng học rất nhanh, hơn nữa còn luyện qua một số bí kíp võ công cổ nên cái đám tép riunayf nàng thừa sức đối phó.
……….(cảnh bạo lực không phù hợp với trẻ em)
Nửa tiếng sau
Trừ bỏ Huyết Băng ra tất cả những kẻ còn lại đều nằm dưới đất rên rỉ. Bọn họ nhẹ nhất cũng bị đánh cho thành đầu heo, nặng hơn chút nữa thì gãy tay gãy chân …( Băng tỉ người bạo lực quá =.=)
Đánh xong tâm tình nàng tốt lên không ít. Quên đi, cũng muộn rồi, hôm nay nàng có hứa với ông nội sẽ ở nhà ăn cơm cùng, cũng phải về thôi.Tại thời tha cho bọn chúng!
Nàng vừa quay người lại thì nam tử trung niên gắng gượng đứng dậy dùng toàn lực chém nàng một kiếm. Nàng bất ngờ không kịp phản công liền lùi về phía sau. Không ngờ…. nàng bước hụt mất đà ngã xuống biển.
…
Thời Sự: “ Tối hôm qua tại một mỏm đá phát sinh việc ẩu đả của xã hội đen. Không may có người vô tình đi qua đã bị hại. Người đó chính là Âu Dương Huyết Băng chủ tịch tập đoàn Âu Thị. Trừ bỏ chiếc xe thể thao của cô được phát hiện ở mỏm đá thì vẫn chưa tìm được bất kì thứ gì khác. Cảnh sát đã tìm ở toàn bộ các bờ biển trong bán kính 1000km vẫn chưa tìm thấy thi thể. Ông nội của nàng người sáng lập ra tập đoàn Âu Thị đã treo giải 10 triệu USD cho ai tìm được tung tích của cô”
Tại Hắc Long Bang, nghe tin lão đại mất tích liền ngay lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, huy động toàn bộ lực lượng hắc đạo tìm nàng. Ngay cả những nguyên lão đã gác kiếm ẩn thân lâu năm cũng đêu ‘tái xuất giang hồ’.
Cả Hắc đạo và Bạch đạo đều nổi lên một hồi sóng gió.
:bat-dau::bat-dau: còn ....
Nghỉ ngơi cho mắt đỡ cận hehe .. tí nữa post tiếp nhé tất cả t.y
Boss Vương Phi Chương 1
“Ông ngoại….con về rồi” một cô bé chừng 12 tuổi vui vẻ chạy vào nhà. Bỗng cô khựng lại khi nhìn thấy những người lạ mặt ở phòng khách.
“Ông ngoại, những người này là ai vậy? Sao con chưa gặp họ bao giơ?”Cô bé chỉ tay vào những người lạ mặt rồi quay sang hỏi một ông lão khoảng 60 tuổi đang ngồi trên ghế ngay cạnh đó.
“ Băng, năm nay con đã 12 tuổi cũng đến lúc con biết được chân tướng sự thật và lấy lại thân phận của mình rồi!”
“ Sự thật??? Thân phận???? Ông ngoại! Ông đang nói gì vậy? Con không hiểu?”
“ Con thật ra không phải họ Phạm mà là họ Âu Dương. Con tên thật là Âu Dương Huyết Băng , là người thừa kế của tập đoàn Âu Thị. 12 năm trước khi con sinh ra, mẹ con vì khó sinh mà qua đời. Cha con rất yêu mẹ nên khi biết việc đó tinh thần ông suy sụp trầm trọng. Nhân cơ hội ấy một số kẻ đã thuê sát thủ ám sáy con và cha con, cũng may lúc đó phát hiện kịp thời. Để cho con có thể lớn lên một cách yên ổn, ta và cha con đã mang con sang Việt Nam sinh sống rồi tung tin đồn con bị hại chết.Vốn định để đến khi con tròn 18 tuổi mới cho con biết việc này. Nhưng hiện tại cha con lâm bệnh nặng e rằng lành ít dữ nhiều chỉ sợ khó qua khỏi 1 năm. Con tuy mới 12 tuổi nhưng ta biết con trưởng thành hơn so với tuổi của mình .Vì thế đến lúc con lấy lại thân phận để tiếp quản sự nghiệp rồi”.
Cô bé sợ hãi lùi dần về phía sau, cố gắng đè nén sự hoảng sợ trong lòng quay sang nhìn thẳng vào ông ngoại mình: “ Ông ngoại! Con biết ông đang đùa. Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư đâu ông đùa như vậy chẳng vui chút nào!”
“Băng nhi! Ông không đùa! Tuy hơi khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật, con nên chấp nhận đi”
“ Không! Không phải! Chắc chắn là ông đang đùa con. Con tên Phạm Tử Băng, ba mẹ mất sớm vì tai nạn giao thông. Con mang họ Phạm không phải họ Âu Dương. Con đối với họ Âu Dương chẳng có liên quan gì hết! Ông , người mau nói với con tất cả việc này chỉ là một trò đùa đi”. Cô bé nhìn ông ngoại với ánh mắt cầu xin.
“ Băng nhi! Đó hoàn toàn là sự thật, không có trò đùa nào ở đây cả.”Ông lão thở dài nói.
“ Không! Con không tin. Đó không phải sự thật!” Cô bé hét lên rồi chạy về phòng đóng sập cửa lại.
“ Băng…n…g..” Ông lão đứng dậy định đuổi theo nhưng lại thôi.
“ Chủ tịch như vậy có được không? Liệu tiểu thư có….”Một người mặc comle đen quay sang cung kính hỏi ông lão, giọng nói thập phần lo lắng.
Ông lão ngồi phịch xuống ghế, lấy hai tay xoa xoa thái dương mệt mởi nói : “Không sao đâu, hãy để con bé từ từ thích ứng. Dù sao việc này đối với một đứa trẻ như nó quả thực quá khó chấp nhận. Để nó được yên lặng một mình, các cậu đi về đi.”
“ Vâng, thưa chủ tịch.”
……………………………………….
Đêm hôm đó
Một mảng trời bị nhuốm thành màu đỏ.
Một thảm kịch kinh hoàng xảy ra.
Một ngôi nhà chìm ngập trong biển lửa.
Phía trong ngôi nhà , một cô bé đang ôm một ông lão chừng 60 tuổi khóc thút thít: “ Ông! Ông ơi! ÔNg mau tỉnh lại đi. Chỉ cần ông tỉnh lại thì việc gì cháu cũng nghe lời ông. Ông bảo cháu đi ngặp người cha đã bỏ con mình suốt 12 năm cháu cũng đi, bảo cháu học vượt cấp thi vào đại học không chơi bời lêu lổng cháu cũng làm chỉ cần ông tỉnh lại, chỉ cần ông đừng bỏ cháu thôi! Ông , ông ơi”
“ Băng nhi! Ông xin lỗi, ông chưa kịp thấy con trưởng thanh, chưa kịp thực hiện lời hứa đã phải bỏ con đi như thế này. Con hãy cố sống cho thật tốt nhé!!! Như vậy ông nhắm mắt cũng yên lòng.”
“ Không! Ông đã hứa với con là sẽ cùng con đi du ngoạn khắp mọi nơi, dẫn con đi đến những nới mẹ con đã từng đến cơ mà! Không, ông không được đi! Ông …ông ơi ! Không”
……………..
“Tiểu thư! Tiểu thư”
Nàng chầm chậm mở mắt thấy Trần quản gia đang nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng
“ Tiểu thư cô không sao chứ?Sao mặt mũi tái mét vậy?”
“Ân! Cháu không sao, chỉ là tối qua cháu ngủ hơi ít thôi”
“ Tiểu thư của tôi ơi! Cô phải biết giữ gìn sức khỏe chứ! Hay hôm nay cô nghỉ ngơi một ngày đi. Cô không thể lúc nào cũng chúi đầu vào công việc được.”
“ Vâng cháu biết rồi. Có việc gì không bác?”
“ Không có gì chỉ là Phó Chủ Tịch kêu tôi gửi cho cô một ít tài liệu về doanh thu trong thời qua của tập đoàn thôi.”
“Ân . Bác để đấy cho cháu nhân tiện gọi điện cho Long kêu anh ấy thay cháu đi hội thảo lúc 3h chiều và đi tiệc chiêu đãi các cổ đông vào tối nay cho cháu,còn các lịch trình khác trong ngày tạm thời hủy hết đi; cháu muốn nghỉ ngới một ngày”
“Vâng thư tiểu thư.” Trần quản gia nhận lệnh rồi lui ra ngoài,không quên đóng cửa thư phòng.
Đợi Trần Quản gia đi rồi, nàng khép hờ hai mắt lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.Tại sao hôm nay nàng tự nhiên lại nhớ đén chuyện này? Kí ức của bảy năm về trước nàng đã cố gắng chôn sâu trong lòng , tự nhiên hôm nay lại hiện về trong tâm trí nàng. “ Chắc do độ này mình qua mệt mỏi thôi” nàng tự nhủ rồi đứng dậy vớ lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Gió, từng đợt gió biển thổi tập vào mặt nàng.
Mỗi khi có việc gì phải lo nghĩ nàng đều đến đây, nghe nói mỏm đá này chính là nơi năm xưa cha mẹ nàng gặp nhau lần đâu tiên. Ấn tượng của nàng về cha mẹ không nhiều: mẹ nàng vốn thể chất yếu do khó sinh mà qua đời, lúc nàng từ Việt Nam trở về Bắc Kinh thì nghe tin cha nàng đã qua đời để lại di chúc cho nàng thừa kế toàn bộ tài sản của Âu gia cũng như tập Đoàn Âu thị…..
“Két..t….t” Dòng suy nghĩ của nàng đột nhiên bị cắt đứt bởi tiếng phanh gấp của ô tô. Nàng quay lại thì thấy có bốn năm chiếc ô tô màu đen đang vây xung quay nàng, từ trong xe xuất hiện mấy chục tên cầm vũ khí tiến về phía nàng
Huyết Băng lười nhác quay đầu lại dựa người vào chiếc xe thể thao, ánh mắt không chút giao động nhìn những kẻ đang bước từng bao vây lấy nàng, một vị nam tử khoảng 30 tuổi dẫn đầu có lẽ chính là lão đại của bọn họ. Nàng khẽ nhướn mày , khuôn mặt này đối với nàng mà nói hình như có điểm quen thuộc, hình như nàng đã từng gặp qua người này.
Kẻ có vẻ là lão đại thấy nàng thản nhiên liếc mắt một cách khinh thương thì vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng có phần sợ hãi nếu thông tin hắn thập được là đúng thì nàng chính là đệ nhất sát thủ Vô Ảnh kẻ chỉ trong một đêm giết chết toàn bộ người nhà Lăng gia cũng chính là lão đại giấu mặt của Hắc Long Bang. Nhưng nghĩ lại mới chỉ là một cô gái 19 tuổi lại chỉ có một mình không mang theo vũ khí nên dù ngoài mặt không biểu tình nhưng bên trong chắc cũng có phần sợ sệt, bọn họ đông người như vậy chẳng lẽ lại đánh không lại một tiểu cô nương. Lại nhớ đến cái ngày Hắc Long Bang chỉ trong một đêm khiến Phi Ưng Bang thân bại danh liệt ,khiến toàn bộ danh tiếng bao năm trên giang hồ đều đổ xuống sông xuống biển hết làm cho bang đều vì tủi nhục mà tự sát. Mối thâm thù này hắn không thể không trả.
Nghĩ tới đây lòng hắn tràn ngập uất hận, hắn hương Huyết Băng cất tiếng hỏi : “ Ngươi chính là Huyết Băng? Là lão đại thực sự của Hắc Long Bang? Là đệ nhất sát thủ Vô Ảnh?”
Nàng khẽ cau mày, hắn biết nàng là Huyết Băng cũng không có gì lạ nhưng việc nàng là lão đại của Hắc Long Bang ngoại trừ các nguyên lão trong Hắc Long cùng lão đại mặt ngoài thì tuyệt đối không ai biết.Nhưng những người tuyệt đối không có khả năng phản bội nàng. Đặc biệt là thân phận sát thủ của nàng, nàng chỉ ra tay đúng một lần giết đi toàn bộ Lăng gia để trả thù cho ông ngoại ngoài ra chưa hề xuất thủ thêm lần nào, cái biệt danh đó cũng do nàng cố tình tạo ra để ngụy trang; việc này chỉ có nàng và biểu ca của nàng Âu Dương Long biết còn tuyệt đối không có ai khác biết. Hắn làm thế nào mà biết được những thân thế trong bóng tối của nàng?
“ Ngươi là ai? Vì sao lại biết thân phận đó” Nàng lạnh giọng hỏi thập phần cảnh giác.
Thấy sự dao động của nàng, nam tử đó cười ha hả đắc ý nói : “ Thế nào ? Ngươi không ngờ là có người lại biết thân phận đó của ngươi hả? Ta nhắc cho ngươi nhớ trên đời này không có gì gọi là bí mật tuyệt đối cả….” Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới cười tà nói tiếp : “Có nói chắc cũng chẳng ai tin được đệ nhất sát thủ Vô Ảnh và lão đại dấu mặt của Hắc Long Bang cư nhiên là một nữ sinh 19 tuổi hơn nữa lại chính là chủ tịch tập đoàn Âu Thị. Thực lòng mà nói qua khó tin”
“ Ta hỏi ngươi là ai?” Nàng lặp lại câu hỏi một lần nữa , hơi thở phảng phất sự nguy hiểm.
“ Ngươi còn nhớ tới cái tên Phi Ưng không?”
“ Phi Ưng ? Ý ngươi nói là Phi Ưng Bang?”
“Đúng vậy!”
“ Ngươi và Phi Ưng Bang có quan hệ gì?”
“ Ngươi quả thực không còn nhớ ta ? Được để ta nhắc cho ngươi nhớ: ta chính là nghĩa tử của Hoàng Gia Hùng – lão đại của Phi Ưng Bang”
Ra vậy, thảo nào nàng thấy hắn có vẻ quen thuộc hơn nữa hắn lại biết thân phận nàng. Nguyên lai trong buổi trao đổi với Phi Ưng hôm đó nàng có đụng mặt hắn. “ Vậy ngươi tìm ta để trả thù cho Phi Ưng Bang !”
“ Đúng vậy”
“ Vậy thì không cần dài dòng lên đi!”
“ Được! Các ngươi còn làm gì không mau xông lên” Nam tử trung niên ra lệnh cho bọn thuộc hạ. Lúc này đám tiểu đệ của hắn lập tức có phản ứng, oanh một tiếng hướng nàng tấn công.
Nàng khẽ cười lạnh, ánh mắt thoang qua tia sắc bén. Tâm trạng của nàng hôm nay có phần không tốt, vận động một chút để giải khuây cũng không phải ý tồi.Đã lâu nàng không được động tay động chân rồi .
Bọn họ tuy đông nhưng đối với Huyết Băng cao thủ triệt quyền đạo, không thủ đạo, jundo, karate, kento ,…thì chẳng là gì ;năm đó khi lấy lại thân phận thực sự vì lo nàng bị ám sát ông nội nàng đã mời những võ sư giỏi nhất của không biết bao nhiêu bang phái dạy cho nàng, nhờ tài năng thiên bẩm cùng tinh thần ham học hỏi nên nàng học rất nhanh, hơn nữa còn luyện qua một số bí kíp võ công cổ nên cái đám tép riunayf nàng thừa sức đối phó.
……….(cảnh bạo lực không phù hợp với trẻ em)
Nửa tiếng sau
Trừ bỏ Huyết Băng ra tất cả những kẻ còn lại đều nằm dưới đất rên rỉ. Bọn họ nhẹ nhất cũng bị đánh cho thành đầu heo, nặng hơn chút nữa thì gãy tay gãy chân …( Băng tỉ người bạo lực quá =.=)
Đánh xong tâm tình nàng tốt lên không ít. Quên đi, cũng muộn rồi, hôm nay nàng có hứa với ông nội sẽ ở nhà ăn cơm cùng, cũng phải về thôi.Tại thời tha cho bọn chúng!
Nàng vừa quay người lại thì nam tử trung niên gắng gượng đứng dậy dùng toàn lực chém nàng một kiếm. Nàng bất ngờ không kịp phản công liền lùi về phía sau. Không ngờ…. nàng bước hụt mất đà ngã xuống biển.
…
Thời Sự: “ Tối hôm qua tại một mỏm đá phát sinh việc ẩu đả của xã hội đen. Không may có người vô tình đi qua đã bị hại. Người đó chính là Âu Dương Huyết Băng chủ tịch tập đoàn Âu Thị. Trừ bỏ chiếc xe thể thao của cô được phát hiện ở mỏm đá thì vẫn chưa tìm được bất kì thứ gì khác. Cảnh sát đã tìm ở toàn bộ các bờ biển trong bán kính 1000km vẫn chưa tìm thấy thi thể. Ông nội của nàng người sáng lập ra tập đoàn Âu Thị đã treo giải 10 triệu USD cho ai tìm được tung tích của cô”
Tại Hắc Long Bang, nghe tin lão đại mất tích liền ngay lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, huy động toàn bộ lực lượng hắc đạo tìm nàng. Ngay cả những nguyên lão đã gác kiếm ẩn thân lâu năm cũng đêu ‘tái xuất giang hồ’.
Cả Hắc đạo và Bạch đạo đều nổi lên một hồi sóng gió.
:bat-dau::bat-dau: còn ....
Nghỉ ngơi cho mắt đỡ cận hehe .. tí nữa post tiếp nhé tất cả t.y