duyenhai01
09-07-2012, 04:54 PM
Hôm nay, em muốn đi tìm sự bình yên. Như đám mây vẩn vơ bay mãi cũng có ngày cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng lại, tạo thành những giọt mưa nhè nhẹ rơi… Như cơn gió lang thang khắp nơi muốn lặng lẽ đi qua hàng cây mà không làm lá phải xạc xào… Em đi tìm bình yên cho em…
Em đi qua những miền ký ức lãng quên của một thời… nhẹ nhàng… lặng lẽ… Nhón chân bước như sợ để lại dấu chân mình trên miền ký ức phủ đầy bụi thời gian…
http://images.yume.vn/blog/201002/10/1265781041_images1534065_binh-yen4.jpg
Em đứng nhìn từ xa những tháng ngày xưa cũ, lướt qua nhẹ nhàng như hơi thở của mùa thu… Em sợ chỉ một chút thôi, những mảng ký ức đó sẽ vỡ vụn, hoặc tan biến mất trên tay em… Những mảng sáng tối trong bức tranh dang dở, những ngày tháng nhạt nhòa… Có thể sẽ tan biến đi… Như một giấc mơ…
Bình yên…
Hai từ đó đơn giản và nhẹ nhàng đến thế, vậy sao để có thể có được nó, em cảm thấy khó khăn? Có phải vì tâm hồn đang nổi sóng, những con sóng ngầm dưới mặt hồ yên lặng, nên lòng không thể thực sự bình yên???
http://images.yume.vn/blog/201002/10/1265780851_20777947_images1534063_binh-yen-3.jpg
Em đi tìm bình yên…
Có thể, em không bao giờ tìm được bình yên, nếu như trong tâm hồn em còn vương vấn những điều luôn gợn sóng. Làm sao em tìm được bình yên khi em không thể bình thản suy nghĩ về những điều lẽ ra rất bình thường? Liệu em có thể tìm được bình yên không, khi trong con người em lúc nào cũng xung đột và mâu thuẫn nhau? Em chỉ là cô bé yếu đuối, non nớt… chỉ biết sống với những tình cảm của riêng mình mà không suy nghĩ cho người khác, không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác… Cứ mãi trẻ con và ngốc như thế, biết bao giờ mới lớn được đây? Tự thấy mình “Xanh và Non” lắm!!!
Cứ tự mình làm khổ mình, ràng buộc mình trong những vòng quay luẩn quẩn, cứ tự mình trói buộc mình trong sợi dây ký ức ngày xưa. Không tự mình giải thoát mình khỏi những điều xưa cũ… Không chịu hiểu, không chịu nhận ra hay cố tình không nhận ra, sợ đánh mất đi giấc mơ trong trẻo như pha lê, sợ thức dậy sẽ tan biến đi những ngọt ngào em tự tạo dựng cho mình trong khoảng trống của riêng em?
http://images.yume.vn/blog/201002/10/1265780890_binhyen_983.jpg
Cứ thế này, liệu em có thể tìm được sự bình yên cho chính bản thân em không??? Vừa muốn bình yên cho mình, nhưng lại vừa sợ nếu phá vỡ những mơ mộng trong mình, sợ phải nhìn thấy một sự thật khác, không ngọt ngào và đẹp như giấc mơ mà em tô vẽ trong bao nhiêu năm?
Em cố gắng bám lấy những ước mơ đó, theo đuổi nó, dù biết, có thể nó không bao giờ là sự thật. Cố gắng níu kéo nó, chỉ để cảm thấy rằng mình còn có gì đó để hy vọng, còn có gì đó để yêu thương, để em không cảm thấy quá cô đơn và lạc lõng… Làm sao em có thể tìm được bình yên???
Nếu có thể tìm được Bình yên, khi nào em có thể tìm thấy???
Bình yên ơi, Người ở đâu???
Sưu tầm
Em đi qua những miền ký ức lãng quên của một thời… nhẹ nhàng… lặng lẽ… Nhón chân bước như sợ để lại dấu chân mình trên miền ký ức phủ đầy bụi thời gian…
http://images.yume.vn/blog/201002/10/1265781041_images1534065_binh-yen4.jpg
Em đứng nhìn từ xa những tháng ngày xưa cũ, lướt qua nhẹ nhàng như hơi thở của mùa thu… Em sợ chỉ một chút thôi, những mảng ký ức đó sẽ vỡ vụn, hoặc tan biến mất trên tay em… Những mảng sáng tối trong bức tranh dang dở, những ngày tháng nhạt nhòa… Có thể sẽ tan biến đi… Như một giấc mơ…
Bình yên…
Hai từ đó đơn giản và nhẹ nhàng đến thế, vậy sao để có thể có được nó, em cảm thấy khó khăn? Có phải vì tâm hồn đang nổi sóng, những con sóng ngầm dưới mặt hồ yên lặng, nên lòng không thể thực sự bình yên???
http://images.yume.vn/blog/201002/10/1265780851_20777947_images1534063_binh-yen-3.jpg
Em đi tìm bình yên…
Có thể, em không bao giờ tìm được bình yên, nếu như trong tâm hồn em còn vương vấn những điều luôn gợn sóng. Làm sao em tìm được bình yên khi em không thể bình thản suy nghĩ về những điều lẽ ra rất bình thường? Liệu em có thể tìm được bình yên không, khi trong con người em lúc nào cũng xung đột và mâu thuẫn nhau? Em chỉ là cô bé yếu đuối, non nớt… chỉ biết sống với những tình cảm của riêng mình mà không suy nghĩ cho người khác, không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác… Cứ mãi trẻ con và ngốc như thế, biết bao giờ mới lớn được đây? Tự thấy mình “Xanh và Non” lắm!!!
Cứ tự mình làm khổ mình, ràng buộc mình trong những vòng quay luẩn quẩn, cứ tự mình trói buộc mình trong sợi dây ký ức ngày xưa. Không tự mình giải thoát mình khỏi những điều xưa cũ… Không chịu hiểu, không chịu nhận ra hay cố tình không nhận ra, sợ đánh mất đi giấc mơ trong trẻo như pha lê, sợ thức dậy sẽ tan biến đi những ngọt ngào em tự tạo dựng cho mình trong khoảng trống của riêng em?
http://images.yume.vn/blog/201002/10/1265780890_binhyen_983.jpg
Cứ thế này, liệu em có thể tìm được sự bình yên cho chính bản thân em không??? Vừa muốn bình yên cho mình, nhưng lại vừa sợ nếu phá vỡ những mơ mộng trong mình, sợ phải nhìn thấy một sự thật khác, không ngọt ngào và đẹp như giấc mơ mà em tô vẽ trong bao nhiêu năm?
Em cố gắng bám lấy những ước mơ đó, theo đuổi nó, dù biết, có thể nó không bao giờ là sự thật. Cố gắng níu kéo nó, chỉ để cảm thấy rằng mình còn có gì đó để hy vọng, còn có gì đó để yêu thương, để em không cảm thấy quá cô đơn và lạc lõng… Làm sao em có thể tìm được bình yên???
Nếu có thể tìm được Bình yên, khi nào em có thể tìm thấy???
Bình yên ơi, Người ở đâu???
Sưu tầm