![]() |
Thơ tình tuổi ô mai
Khi yêu người ta bắt đầu nói dối
Thầy văn học đọc câu phương ngôn "Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối" Có đúng thế không, hỡi bạn bè cùng tuổi? lứa đôi bắt đầu yêu Sáng nay em gởi gì qua ánh mắt nheo mà khiến anh đêm về khó ngủ Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ ngày ngắn vô cùng - không đủ để nhìn nhau. Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao Dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác Thì ra, thầy bảo mà đúng thật Khi biết yêu trước tiên mình tự dối mình Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đến đúng một cái tên Tự dưng em quá chừng xấu hổ Má đỏ bừng và không cười nói nữa Có ai hỏi: "Hắn đấy à ?" vội đáp: "Còn lâu!" Và anh thì có khác gì đâu cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận Ai lại dám bày tỏ niềm xúc động nên bất ngờ phải nói "có" thành "không" Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía? Tự dưng em không dám lên lớp trễ Chỉ sợ anh chê: Con bé ấy lười ! Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời Anh đi dạo thường xuyên hơn qua ngay căn phòng em ở Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ chỉ cần một cái nhìn là hai đứa sẽ ngủ ngon Nhưng bạn bè ơi, đừng tìm hiểu gì hơn Em chỉ bảo em chỉ ngồi hóng gió Anh sẽ giải thích anh chỉ đi ngang căn phòng đó như đi ngang bao căn phòng khác của trường Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường dù sự thật có rất nhiều thay đổi Mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối nhưng mà sự nói dối vụng về trẻ nít rất dễ thương Và dĩ nhiên đáng được hưởng khoan hồng Hãy tha thứ cho những người vì bắt đầu yêu nên bắt đầu nói dối. |
phonglan:
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ ngày ngắn vô cùng - không đủ để nhìn nhau. |
Lonely:
Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao Dù đôi lúc làm thinh ko đáp lại :D P/S: stop here, ko comment lạc đề nha bạn! |
Tình Ô mai
Ô mai mằn mặn chua chua Thêm ngòn ngọt để em ưa ngậm hoài Trời sanh tôi là con trai Thấy em gái ngậm ô mai bắt thèm Giá như tôi được là em Làm thân con gái để ghiền của chua Để ngày đêm mộng với mơ Nhởn nhơ bướm trắng, thẩn thơ mai vàng Để hồn ấm áp tiếng ca Mùa thu con gái dịu dàng nụ hôn Để đang vui bổng chợt buồn Để đang yêu, bổng chợt hờn giận ai Cho tôi ngậm với ô mai Một giây thôi để nhớ hoài.. bóng ai! :hi-hi::hi-hi::hi-hi::hi-hi: |
Tiếp chiêu "thơ tình ô mai"
Nhắc anh ngoảnh lại đằng sau ấy Mười hai năm - áo trắng sân trường Màu hoa - không phải - màu lửa cháy Nhưng làm sao đốt được nhớ thương ? Ơi bàn học cũ gần cửa sổ Giờ "văn" thơ thẩn ngó ra đường Ngóng ai ? Ai ngóng ? Dài thêm cổ Mà hồn bay bổng tựa khói sương Mùa thi chẳng kịp trao lời hứa Mười hai năm ấy ngắn hay dài Chẳng biết sẽ buồn hay vui nữa Năm học cuối cùng ai tiễn ai ? Hình như, có lẽ chưa thì phải Có lẽ, hình như đến chục lần "Quân tử nhất ngôn quân tử dại" Đôi khi muốn nói đại cho rồi Cuối cùng chẳng biết ai có lỗi Không lẽ trách oan cái cổng trường Khiến anh hồi hộp, anh bối rối Cất lời bày tỏ... kém văn chương. Như chim tung cánh về khắp chốn Thầy xa bạn cũng biệt phương nào Tuổi đời chồng chất càng bận rộn Vẫn dành một góc nhớ về nhau Giờ trang lưu bút ngày xưa ấy Hiện bao khuôn mặt tháng năm dài ... Bài thơ nắn nót buồn trên giấy Đến giờ mực tím vẫn chưa phai . :ke-tui: |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 07:45 PM |
© 2008 - 2025 Nhóm phát triển website và thành viên SANGNHUONG.COM.
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.