Boss Vương Phi Chương 7.2
“Sư muội, sư muội”. Lăng Ngạo Hàn – Thanh Long Đường Chủ lấy tay quơ qua quơ lại trước mặt Nguyên Phụng.
“Muội không sao.”Nguyên Phụng giật mình, lập tức hoàn hồn lại.
“Thật không đó? Từ hôm muội từ Tuyết Vũ Lâu trở về đến giờ rất hay ngồi ngẩn người ra, thỉnh thoảng lại cười một mình nữa.” Ngạo Hàn lo lắng hỏi. ‘Nha đầu này là người nhỏ tuổi nhất trong tứ đại đường chủ. Tính tình có phần nóng nảy, suy nghĩ không sâu xa, ….liệu có phải nào bị tên hoa hoa công tử nào đó lừa gạt không’. “Nếu có vấn đề gì thì phải lập tức nói cho huynh biết nhớ chưa.”
“Ách, muội nhớ rồi.” Nguyên Phụng nhìn vẻ mặt lo lắng của sư huynh không khỏi cảm thấy khó hiểu. Bỗng nhiên nhớ tới vị các chủ kế nhiệm hai hôm trước trêu đùa mình không khỏi mỉm cười. Với tính khí vị Các chủ này chắc chắn sẽ khiến Các có nhiều kịch hay xem đây.
“Tiểu nha đầu ngươi có nghe ta nói không hả?” Ngạo Hàn giận dữ quát ầm lên.
“Có việc gì mà ồn ào vậy.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Ngay lập tức từ ngoài cửa hai thân ảnh một trắng một đen tiến vào.( *tung bông tung hoa* soái ca của hoatuyettu tỉ tỉ đã lên sàn)
“Đại sư huynh, nhị sư huynh.” Ngạo Hàn và Nguyên Phụng cùng quay đầu lại nhìn hai thân ảnh vừa bước vào phòng.
“Phụng Nhi nói thật đi hai hôm trước đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Đào kể lại có ba khách nhân muôn gặp ngươi, sau đó nàng ta nghe thấy tiếng động liền lập tức xông vào nhưng không thấy bất kì bóng người nào? Muội nói đi những người đó là ai.” Lý Tấn Sinh quay sang nhìn Nguyên Phụng.
Nguyên Phụng trong lòng thầm kêu không tốt ‘Nha đầu tiểu đào này ta đã dặn ngươi như thế nào mà ngươi lại khai ra hả? Một bên là Các chủ một bên là sư huynh ta phải làm sao chứ.’ “ Sư huynh thật sự không có gì đâu. Chỉ là mấy tên nhãi nhép muôn ám sát muội thôi, muội đã xử lí hết rồi.”
“Thật sự là như vậy?” Lý Tấn Sinh nhướn mày nhìn Nguyên Phụng.
Nguyên Phụng trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Cái ánh mắt kia của đại sư huynh rõ ràng muốn nói ‘thành thật khai báo sẽ được khoan dung , nếu còn dám nói dối ta lập tức đem muội đi xử tội’ . ‘Các chủ người mau đến cứu ta a!!!!!!!!!’ Nguyên Phụng trong lòng thầm gào thét.
“Đường chủ nguy rồi, bên ngoài có kẻ đột nhập.”Một hắc y nhân hớt hải chạy vào bẩm báo rồi ngay lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Ngay lập tức tất cả sự chú ý liền tập trung vào những gì hắc y nhân vừa nói.
“Hắn bị làm sao vậy?” Lý Tấn Sinh quay sang hỏi hắc y nam tử bên cạnh.
Hắc y nam tử đi về phia kẻ vừa ngã xuống xem xét một lúc. “Không sao cả hắn chỉ trúng mê dược thôi…”
Ba người còn lại chưa kịp thả lòng thì lập tức bị nửa câu còn lại làm cho cứng đờ “…nhưng ta chưa bao giờ thấy loại dược này trên giang hồ.” Khúc Thanh Hiên nói nốt nửa vế còn lại.
“Thực sự không biết.” Ngạo Hàn quay sang hỏi lại.
“Thật sự.” Thanh Hiên gật đầu xác nhận.
Tất cả mọi người đều đồng thời lâm vào trầm mặc. Có thể qua mặt giang hồ đệ nhất độc y – Huyền Vũ Đường chủ , kẻ xông vào tuyệt đối không phải người dễ đối phó. Chỉ riêng Nguyên Phụng trong lòng thầm vui vẻ , ‘ xem ra người đó đến rồi’.
“Ngươi đương nhiên không thể biết đó là loại mê dược gì rồi.” Một giọng nói bỗng vang lên phá vỡ bầu không khí trong phòng.
Theo bản năng tất cả đều quay đầu về phía tiếng nói phát ra.
‘Yêu nghiệt.’ Đó là nhận xét của tất cả mọi người trong phòng lúc đó.
Một thân huyết y nổi bật, mái tóc trắng bay nhẹ trong gió. Chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt không những không che được dung mạo mà ngược lại càng khiến cho ngươi cảm thấy tò mò về dung mạo sau chiếc mặt nạ kia. Nguyên Phụng lúc này cũng hoàn toàn thấm thía lời vị bạch y ‘cô nương’ ấy nói: quả thực nêu không biết trước Các chủ là nữ thì nhìn bộ dạng này của Các chủ nàng, chắc chắn sẽ động tâm.
“Ngươi là ai?” Ngạo Hàn rút kiếm chỉ thẳng vào Tử Băng hỏi.
“Việc đó có quan trọng không?” Tử Băng lạnh giọng hỏi.
“Là bằng hữu thì cùng nhau vui vẻ, là địch nhân lập tức giết không tha.”
“Vậy sao? Thế thì ta cũng muốn làm địch nhân một lần.” Dứt lời Tử Băng lập tức phi thân về phía tứ đại đường chủ, tay áo phất lên từ trong tay Huyết mà phong kiếm lập tức xuất hiện.
Tứ đại đường chủ à không tam đường chủ không ngờ hắn lập tức muốn gây chiến , nhưng ngay lập tức cũng bình tĩnh lại chuẩn bị ứng chiến. Tứ đại đường chủ của Huyết Tinh Các mỗi người có một thế mạnh: Bạch Hổ Đường chủ giỏi kiếm thuật, Thanh Long đường chủ giỏi về khinh công, Huyền Vũ đường chủ giỏi về độc thuật và Chu Tước đường chủ giỏi về dịch dung.
Tấn Sinh là người có phẩn ứng đầu tiên,theo sau hắn Ngạo Hàn và Thanh Hiên cũng lần lượt bình tĩnh sẵn sàng đối phó.
Cùng lúc đó.
Keng.
Bịch
“Tỷ tỷ xử lý xong hết rồi.”
“Ừm! Nhanh vào xem chủ nhân thế nào rồi.” Bạch Long chẳng thèm liếc mắt một cái đến những người nằm la liệt dưới đất, phủi tay ung dung tiến vào cửa Huyêt Tinh Các.
“Các ngươi nghĩ bước vào cửa Huyết Tinh Các này dễ dàng vậy sao?” Một tiếng nói bất chợt vang lên, theo sau đó từ cửa các xuất hiện bốn thân ảnh à không chính xác hơn là ba ông lão và một bà lão.
“Hai tiểu nha đầu các ngươi muốn gì? Tại sao lại xông vào Huyết Tinh Các”.Ông lão đứng gần hai người nhất lên tiếng.
“Vì chủ nhân của chúng ta đang ở trong đó.” Bạch Long vẫn không thèm liếc nhìn ai dửng dưng trả lời.
“Tiểu nha đầu kia ngươi ăn nói với tiền bối như vậy sao.”
“Tiền bối hay hậu bối cũng vậy. Trong lòng ta chỉ có hai loại người : Người quan trọng và những kẻ bỏ đi. Bây giờ thì phiền mấy người nhường đường , ta phải vào tìm chủ nhân.”
“Hừm nếu ngươi đã nói vậy thì chúng ta cũng không khách sáo nữa. Ta tuy không thích mang tiếng tiền bối bắt nạt hậu bối nhưng với những hậu bối như ngươi ta chỉ giáo một chút chắc không có vấn đề gì.?”
Haizzz! Bạch long thở dài ngao ngán. Ai là hậu bối của họ chứ? Họ cùng lắm cũng chỉ tầm 80 tuổi còn nàng đã gần 3000 tuổi rồi (t/g: khiếp sao tỉ già thế; Bạch Long : thế mà cũng phải hỏi, ta là thần mà.). “Hắc Long muội đưa vũ khí ra cho họ xem.”
“Dạ?” Hắc Long quay sang nhìn tỷ tỷ.
“Không sao cứ đưa cho họ đi.” Bây giờ nàng không muốn gây sự với tứ vị ‘tiền bối’ này, chủ nhân vẫn quan trọng hơn.
Hắc Long mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn đem cây trường tiên trong tay giao cho mấy người kia. Nhận lấy cây trường tiên trong tay của Hắc Long, sắc mặt bốn vị lão thái dần chuyển từ tò mò sang ngạc nhiên đến kinh sợ rồi cuối cùng là nghi ngờ.
“Sao Hắc trường tiên lại ở trong tay ngươi.”
“Chủ nhân đưa cho ta nói ta lấy làm vũ khí.” Hắc long chẳng hiểu gì ngơ ngác nhìn mọi người.
“Bây giờ chúng ta có đủ quyền để vào trong rồi chứ.” Bạch long nói đồn thời vung tay xuất ra Thủy Linh Tiêu.
“Các ngươi là ai?”
“Chẳng phải mấy người đã đoán ra rồi sao?.”
“Được, vậy ta cũng sẽ cùng các ngươi gặp người đó.”
…
Keng.
Hộc..hộc.
“Không tồi xứng đáng làm tứ đại đường chủ. Nhưng vẫn cần rèn luyện thêm.” Tử Băng khẽ dựa người vào cửa sổ lơ đãng nhìn ba thần ảnh đang ngã vật trên đất.
“Ngươi rốt cuộc là ai.” Ngạo Hàn nằm vật trên đất mặt tái xanh, nhưng vẫn cố gượng dậy.
“Sao các ngươi không hỏi tứ muội của mình ấy.” Tử Băng dửng dưng như không, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Nguyên Phụng.
Nguyên Phụng ‘đáng thương’ nhìn Tử Băng với ánh mắt ai oán. ‘ Các chủ a! Ta đâu có làm gì người sao người lại nỡ lôi ta ra làm bia đỡ đạn thế.’
Tử Băng đáp lại ánh mắt Nguyên Phụng bằng một vẻ mặt rất đơn giản thể hiện rõ ‘vì ta rất muốn xem kịch.’
“Phụng nhi mau nói rõ cho ta biết hắn là ai? Muội có liên quan gì với hắn.” Ngạo Hàn quay sang Nguyên Phụng giận dữ quát hét.
“Muội…muội ..” Nguyên Phụng bối rối nhìn sư huynh. “..Muội xin lỗi …muội không thể nói.”
“Phụng nhi muội…phụt” Ngạo Hàn nhìn sư muội, tức giận miệng phun ra một ngụm máu.
“Sư huynh” Nguyên Phụng lo lắng nhìn Ngạo Hàn.
“Câm miệng! Từ nay đừng bao giờ mở miệng ra gọi ta là sư huynh nữa.” Ngạo Hàn giận dữ thét lên. Sư muội hắn, vị sư muội hắn luôn yêu thương lại sẵn sàng vì một kẻ không quen biết phản bội hắn. Tại sao chứ? Tình cảm hắn dành cho Phụng nhi không đủ lớn sao? Bao nhiêu năm lớn lên bên nhau lại không đáng tin tưởng bằng một kẻ xa lạ sao?Được! Nếu đã vậy hắn sẽ không tha cho nàng. Hắn thà giết nàng còn hơn nhìn thấy nàng phản bội.Ngạo Hàn cố gắng gượng dậy cầm lấy kiếm lao về phía Nguyên Phụng.
Tử Băng khẽ cười nhẹ, thái độ này của Thanh Long đường chủ có là kẻ ngốc cũng nhìn ra được hắn đang ghen. Được lắm! Nàng muốn xem hắn có dám ra tay với người mình yêu nhất không?
“Ngạo Hàn …” Tấn Sinh và Thanh Hiên đồng thời hét lên, cố gắng gượng dậy cầm vũ khí ngăn cản Ngọa Hàn
Keng.
Ngay khi thanh kiếm sắp đâm vào Nguyên Phụng thì một chiếc đoản châm bay đến đánh bật thanh kiếm rơi xuống đất.
“Mau dừng tay.” Giọng một ông lão giận dữ thét lớn từ ngoài cửa vọng vào. Cả tứ đại đường chủ cùng ngây người nhìn sáu người đứng ở cửa
“Sư phụ.”
“Các ngươi còn biết đến ta là sư phụ à. Nếu vậy thì mau bỏ kiếm xuống.”
“Nhưng sư phụ hắn…” Ánh mắt Tấn Sinh, Thanh Hiên và Ngạo Hàn đều hướng về phía Tử Băng.
“Không nhưng nhị gì hết bỏ hết vũ khí xuống.”
“Dạ” Cả ba người không biết nói gì đành nghe lời thu vũ khí lại.
“Ây da, mấy người các ngươi có coi ta là cái gì không hả.” Tử Băng đứng bên cạnh lên tiếng.
“Tiểu nha đầu nhà ngươi, cổng chính không đi lại muốn trèo tường hại tất cả bọn ta lo lắng, ngươi định làm thế nào đây?”. Mộ Dung Hoàng giận dữ quay sang quát Tử Băng.
“Nhưng chẳng phải trèo tường vô đây mà được người ta công nhận còn hơn là đường đường chính chính bước vào chỉ nhận được sự khinh thường sao?” Tử Băng nhướn mày nhìn Mộ Dung Hoàng. Nàng cố tình đột nhập vào đây một phần để muốn kiểm tra thực lực của họ, một phần chính là muốn họ công nhận mình. Nàng không muốn mang danh là nghĩa nữ nên mới trở thành Các chủ.
“Haizzzzzz!Được rồi, ta hiểu ý ngươi. Vậy ngươi thấy thế nào.”
“Không đạt.”
“Hả.”Mộ Dung Hoàng nhìn Tử Băng chằm chằm. ‘Nha đầu này là có ý gì?’
“Cháu nói không đạt! Ngoại trừ nội lực tạm ổn thì tất cả những thứ còn lại : võ công,tốc độ, khả năng che dấu, cảm xúc , thái độ đều không đạt.”
“Không đạt? Ngươi là cái thá gì mà dám bình phẩm chúng ta chứ.” Ngạo Hàn mặc dù không hiểu hai người đang nói cái gì nhưng nghe đến không đạt hắn đoán họ đang nói mình nên vô cùng tức giận.
“Đúng vậy tiểu nha đầu ngươi mau nói xem tại sao lại không đạt.”
“Được. Thủy Tiên.”Nàng quay sang Bạch Long ra hiệu.
“Vâng.” Thoáng cái Bạch Long đã biết mất vô tung vô ảnh, cùng lúc đó Ngạo Hàn có cảm giác giống như có cái gì đó thoáng qua. Chưa đầy một cái chớp mắt, Bạch Long đã quay lại đứng cạnh Tử Băng.
“Ngạo Hàn huynh…” Nguyên Phụng sợ hãi nhìn Ngạo Hàn. Trên người hắn bây giờ tất cả các tử huyệt đều xuất hiện dấu ngón tay, đặc biệt trên cổ xuất hiện một đường tơ máu ngay chỗ động mạch.
“Đó mới gọi là sát thủ.”Tử Băng khẽ cười.
Tất cả mọi người lập tức hiểu ra vết thương trên người Ngạo Hàn là do vị bạch y nữ tử kia gây nên. Tất cả những vết thương này chỉ cần mạnh tay một chút nữa là sẽ mất mạng. Quả là đáng sợ.
“Bây giờ thì người công nhận ta nói đúng chứ.”
“Ta công nhận.” Mộ Dung Hoàng cúi đầu. Không hổ danh là nghĩa nữ của Yến Phi Điệp và Hạ Tử Phong đến thuộc hạ cũng xuất quỷ nhập thần như vậy. Quả thực quá giỏi.
“Được! Vậy sáng ngày mai hãy tập hợp toàn bộ mọi người trong Các, ta sẽ huấn luyện lại. Hôm nay đến đây thôi.” Nàng phất tay áo rời đi.
Sau khi nàng và Bạch Long , Hắc Long đi rồi mọi người mới dần hoàn hồn.
“Sư phụ hắn là ai?” Tấn Sinh là người đầu tiên có phản ứng.
“Là Các chủ kế nhiệm- nghĩa nữ của Phong Các chủ Hạ Mạc Tử Băng.”
Tấn Sinh, Ngạo Hàn và Thanh Hiên đều đồng loạt ngây người.