Nàng phi lười của tà vương
chương 5 -> 8 Hôm nay,Túy Xuân Uyển không có việc gì náo nhiệt nhưng bọn tiểu nhị nha hoàn trên lầu dưới lầu, cùng các tỷ muội đều tập trung hết trong đại sảnh. Tất cả đều im lặng, giương hết lỗ tai, trừng mắt chỉ vì không thể bỏ qua sự việc trước mắt. Một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành đang thương lượng số phận của chính bọn họ với vị Lãnh gia danh tiếng vang dội , Di nương cùng với Hắc Minh đứng hầu bên cạnh.
Trang Thư Lan nghiêng người dựa vào thành ghế, một tay chống đầu, tay kia thỉnh thoảng gõ gõ vào tay vịn, biểu hiện tuy rằng rất tự nhiên nhưng nhìn ngón tay nàng gõ nhịp ngày càng nhanh cũng có thể đoán được nàng đang bồn chồn lo lắng, suy nghĩ càng ngày càng mông lung.
Đúng vậy, Trang Thư Lan vừa nghe Di nương thuật lại toàn bộ điều kiện Lãnh gia thu mua Túy Xuân Uyển, mới biết được tại sao Di nương lại khó chấp nhận bán nơi này như vậy! Theo như lời của Lãnh gia là để bọn họ mua lại nơi này, Trang Thư Lan cũng không thấy Túy Xuân Uyển phát triển có gì lợi lộc cả, thực chất bọn họ chỉ muốn khống chế tất cả thanh lâu trong kinh thành mà thôi. Trước khi Lãnh gia đưa ra yêu cầu này thì Túy Xuân Uyển làm ăn cũng thật sự khó khăn, cho nên đâm lao thì phải theo lao, đúng là vấn đề nan giải. Mà tổng quan toàn cảnh, nàng cho rằng đáp ứng yêu cầu thu mua của bọn họ mới là cách tốt nhất. Tuy rằng Túy Xuân Uyển vẫn do Di Nương quản lý, nhưng mà điều kiện của họ thật quá đáng, tiền lãi chia ba bảy thì không nói làm gì, vấn đề là cả chi tiêu hàng ngày của Túy Xuân Uyển đều do Di Nương một mình gánh vác. Nói cách khác, bọn họ không bỏ ra một tí công sức mà vẫn thu được bảy phần lợi nhuận bỏ vào túi mình.
Trang Thư Lan ngầm tính toán một chút, nếu như tính theo điều kiện của Lãnh gia,Túy Xuân Uyển chưa đầy ba tháng sẽ đóng cửa, chỉ sợ tới lúc ấy tất cả tỷ muội ở đây sẽ không còn chốn nương thân, phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
“Lan Lan, con đừng có ngủ gật, việc này con tính thế nào?” Di Nương nhìn nàng nhắm mắt, nhẹ nhàng lay.
“Hiện giờ cũng đã tối rồi, con mau về nhà đi, đừng làm loạn ở đây nữa.”
“A, Dì đã giúp con rồi,đầu óc con đang vốn không nghĩ được gì, hóa ra phương án giải quyết lại đơn giản như vậy.”
Trang Thư Lan liếc nhìn, hơi cười nhạt, vỗ về trấn an Di nương.
“Di nương, dì yên tâm, Túy Xuân Uyển sẽ không đóng cửa, cho dù có phải đóng cửa thì các tỷ muội ở đây cũng không tới mức lưu lạc nơi đầu đường xó chợ đâu”
“Lan Lan….”
“Xem ra Lan cô nương đã nắm chắc mười phần là sẽ thương lượng được điều kiện thỏa đáng với ta” Lãnh gia đột nhiên cười nhẹ cắt đứt lời nói của Di nương.
“Không có.”
Trang Thư Lan thành thực lắc đầu, trái ngược với vẻ trêu đùa của Lãnh gia, nàng nghiêm túc, ngồi ngay ngắn thân mình.
“Ta chỉ muốn Lãnh gia xác nhận một chút, có phải điều kiện của Lãnh gia là: Túy Xuân Uyển sẽ xác nhập dưới cờ Lãnh gia, lợi nhuận kinh doanh thu được chia ba bảy, phần lợi nhuận này là thu nhập chính của Túy Xuân Uyển không bao gồm khoản tiền mà khách nhận cho riêng các tỷ muội ở đây đúng không? Mặc dù ta chưa trưởng thành nhưng nghe Di nương từng nói, khoản tiền này tỷ muội nào thu được thì là của người đó, người khác không có quyền can thiệp.”
“Đúng, cách mà Lan cô nương nghĩ là đây ư ?”
Lãnh gia khẽ tựa vào ghế, ngón tay thon dài xoa mặt nạ, chậm rãi mỉm cười, ý cười càng ngày càng sâu sắc, cũng đã đoán biết phần nào cách của Trang Thư Lan. Quả thật nàng rất thông minh.
Mặc dùTrang Thư Lan không nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh gia nhưng nàng dám khẳng định hắn đang cười nhạo nàng, cười nàng đã tính toán nhầm rồi. Cho dù khách tới Túy Xuân Uyển thưởng cho các cô nương ở đây, di nương cũng không chiếm được một đồng nào.
“Như thế nào, được không?”
Trang Thư Lan hơi nhíu mày, hơi mất hứng với thái độ coi thường của Lãnh gia, cũng không thèm mở miệng ,đột nhiên đứng lên, mặt không thay đổi nhìn Di nương nói.
“Di nương, dì sai người mang khế ước tới đây! Dù ký hay không ký cũng chỉ có con đường chết ,không còn cách nào khác, sống trong một cái khe hẹp, có lẽ có thể có sức sống mạnh mẽ như cỏ dại cạnh hòn đá trong khe kia”
“Được!” Sau khi suy nghĩ cẩn thận Di nương cũng lên tiếng. Dựa vào người không bằng tự dựa vào bản thân mình, nếu quả thật muốn cho Túy Xuân Uyển có thể phát triển, phải làm theo như lời Trang Thư Lan – không cho nó đóng cửa, càng khó khăn thì càng không thể bị đánh bại!
Di nương tử chiến cho tới cùng, ngữ khí làm cho tâm trạng Trang Thư Lan rất tốt, ít nhất Di nương cũng không bỏ cuộc, cũng không đau khổ cầu xin người ta thương hại! Tình cảnh đã như vậy, cho dù có thất bại cũng phải thất bại có tôn nghiêm!
“Nói như vậy thì Di nương đã đồng ý kí kết bản thỏa thuận này?” Hắc Minh nhận được ánh mắt đồng ý của Lãnh gia nhanh chóng mở miệng nói.
“Được.”
Di nương hơi do dự, nhìn mọi người trong Xuân Uyển một lượt, thấy ánh mắt ủng hộ cổ vũ cho mình, khẽ cắn môi gật đầu.
“Tốt, vậy thì mời Di nương tới đây ký tên lên khế ước này.”
Hắc Minh lấy ra một sấp giấy từ trong tay áo bày ra trên mặt bàn. Hạ nhân bên cạnh nhanh chóng mang bút với giấy mực, con dấu đặt lên trên bàn. Trang Thư Lan đứng ở một bên, đưa mắt mỉm cười nhìn Di nương, lại chuyển hướng nhìn Lãnh gia. Trang Thư Lan thầm than hôm nay nàng đại xuất danh tiếng, chỉ sợ sau này sẽ rước lấy phiền toái .Đúng lúc ấy thì Hoa Như Ngọc mang lên một đĩa điểm tâm.
“Hoa tỷ tỷ!”
Trang Thư Lan hô lên, âm thanh không che giấu sự vui mừng cùng hào hứng. Ánh mắt ngây dại nhìn đĩa điểm tâm trên tay Hoa Như Ngọc. Nàng chạy tới trước mặt Hoa Như Ngọc thuận tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng. Thật là ngon! Còn ngon hơn cả mấy khối tử ngọc cao lúc nãy nữa. Vị thanh mát ngọt dịu, mùi thơm nhè nhẹ mà lôi cuốn khiến người ăn rồi chỉ muốn ăn nữa. Trang Thư Lan miệng vừa ăn vừa nói.
“Hoa tỷ tỷ,tỷ quả thật rất thiên vị đó nha. Sao có thể giấu món ngon thượng hạng như thế này cơ chứ!”
“Lan Lan, đây không phải là thứ muội có thể ăn được! Mau nhổ ra ngay.”
Hoa Như Ngọc đột nhiên nóng nảy, một tay bưng đĩa điểm tâm, một tay giữ miệng Trang Thư Lan, thân thể hơi cúi xuống, mắt đối mắt với Trang Thư Lan. Trang Thư Lan vẫn ngoan cố không chịu há miệng, Hoa Như Ngọc đành phải xuống nước dụ dỗ.
“Thứ này mặc dù rất ngon nhưng mà tỷ có cho thêm một chút rượu gạo trong đó. Muội không nhớ lần trước muội uống có chút rượu gạo thôi mà mặt cũng đỏ gay rồi sao?
“Không sao!”
Trang Thư Lan nghiêng đầu, sau cả người giằng co với Hoa Như Ngọc.
“Ngoan nào, đừng có đùa nữa, mau nhổ ra ngay!”
Hoa Như Ngọc để đĩa bánh xuống, hai tay nắm chặt cánh tay Trang Thư Lan ra lệnh.
“Muội đã nuốt mất rồi, làm sao mà nhổ ra được?” Trang Thư Lan cười hì hì, há miệng lè lưỡi làm mặt quỷ.
“Muội………”
Hoa Như Ngọc lúc này nhất thời thất thần không biết nên như thế nào cho phải, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng nhanh chóng lôi Trang Thư Lan ra phía hậu viện.
Trang Thư Lan nhìn Hoa Như Ngọc, sắc mặt càng ngày càng phấn khích. Lúc nãy thấy thái độ kịch liệt của Hoa Như Ngọc, Trang Thư Lan suy đoán có phải nàng ta đã bỏ thứ gì cấm kỵ vào món điểm tâm kia. Trang Thư Lan lén lút vận khí cũng không cảm giác được cái gì bất thường cả.
“Hoa tỷ tỷ, tỷ muốn đưa muội đi đâu thế?”
Trang Thư Lan sững người lại, quyết không chịu đi tiếp theo Hoa Như Ngọc.
“Thôi nào! Đừng có nháo nữa! Lãnh gia vẫn đang ở đây chưa có rời đi đâu.” Di nương từ sau cửa tiến ra thấy bọn họ ồn ào đành phải ra khuyên giải.
“Như Ngọc, tuy rằng điểm tâm con chuẩn bị là vì hắn, nhưng Lan nhi ăn có một miếng cũng không có gì là không được, chẳng lẽ con thật muốn so đo thiệt hơn với một đứa trẻ sao?”
Những lời này Di Nương là nói với Hoa Như Ngọc, nhưng ngay sau đó lại mắng Trang Thư Lan.
“Con cũng thật là! Quên hết lời ta dặn dò rồi sao? Đã nói sớm rằng những thứ ở trong đại sảnh không thể tùy tiện ăn cơ mà”
“Dạ, di nương, con đã sai rồi. Dì đừng trách phạt con có được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Thư Lan xịu xuống, đồng thời ngầm đưa mắt nhìn Lãnh gia đang ngồi trong đại sảnh ,thấy hắn không hề để ý bên này. Ngay lúc đó nàng thấy hắn đứng dậy rời khỏi Túy Xuân Uyển cùng Hắc Minh. Lúc này Trang Thư Lan mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi Lãnh gia lấy ánh mắt dò xét “nghiên cứu” nàng thì nàng vô cùng hoảng hốt, hoảng sợ thực sự! Nàng đã thể hiện mình quá nhiều trước mặt hắn, chắc chắn hắn nghĩ trí tuệ của nàng đã vượt qua một tiểu nha đầu. Như vậy thật không tốt chút nào. Lãnh gia nổi tiếng thông minh hẳn là sẽ nghi ngờ nàng. Trang Thư Lan sợ rằng một lúc nào đó gặp lại hắn thì thật phiền toái, cho nên vừa rồi nàng phải diễn như vậy, thật giống một tiểu nha đầu mới lớn chỉ nghĩ tới ăn chơi mà thôi!
Di nương thấy nàng đang suy tư. Rõ ràng một phút trước,Trang Thư Lan còn như một người trưởng thành chín chắn vậy mà tại sao lại lập tức biến thành tiểu nha đầu rồi? Nhưng nàng đúng là một tiểu nha đầu. Di nương lắc đầu, dừng suy nghĩ hỗn loạn, đưa tay vuốt nhẹ hai bím tóc của Trang Thư Lan dịu dàng nói:
“Được rồi, con mau về phủ đi, lát nữa sẽ tới lúc cả nhà con đón nhị thập phu nhân, con không thể vắng mặt được.”
“Dạ” Trang Thư Lan gật đầu.
“Lan Lan không thể rời khỏi đây được”
Hoa Như Ngọc phản đối mãnh liệt, nhanh chóng nắm lấy tay Trang Thư Lan không chịu buông ra.
“Di nương, trong điểm tâm có thuốc mê, Lan Lan chỉ sợ chưa trở về tới phủ đã hôn mê trên đường rồi”
“Có thuốc mê?”Trang Thư Lan đầy vẻ hoài nghi hỏi. Bởi vì nàng thực sự không có chút cảm giác gì khác thường cả, tinh thần rất tỉnh táo, nội lực cũng không bị rối loạn.
Hoa Như Ngọc nhìn sắc mặt Trang Thư Lan vẫn như bình thường, không có gì thay đổi thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thất vọng.
“Có lẽ không phải thuốc mê. Chỉ là thuốc gây ảo giác, thuốc này ăn vào sẽ khiến người ta bị ảo giác.”
“Thuốc này con chuẩn bị cho ai?”. Mày di nương nhíu lại, bất mãn nhìn Hoa Như Ngọc
“Có phải con dùng cho………”
“Đúng, con muốn cho vào rượu và thức ăn của Huyễn Bách”
Hoa Như Ngọc không hề kiêng dè, lớn giọng thừa nhận.
“Nhưng vừa rồi Lan Lan có thử qua nhưng không có phản ứng gì, xem ra con đã bị lừa.”
Á……Hóa ra là như vậy. Trong lúc lơ đãng nàng đã trở thành chuột bạch thí nghiệm! Trang Thư Lan nhún nhún vai chuẩn bị rời đi. Trước khi ra khỏi cửa nàng không quên trêu tức một câu.
“Hoa Tỷ Tỷ, cho dù thuốc này không thực sự có công dụng nhưng tốt hơn hết tỷ đừng nên sử dụng nó cho sư phụ, kẻo trộm gà không được lại mất cả nắm gạo!”
Rời khỏi Túy Xuân Uyển, lúc này mặt trời cũng đã xuống núi, người đi đường không nhiều, tuy vậy rất nhiều người buôn bán nhỏ vẫn đang rao hàng. Nghe tiếng người rao hàng,Trang Thư Lan thấy đầu óc có chút choáng váng, tinh thần cũng không ổn định, chân liêu xiêu giống như người say rượu.
“Nguy rồi, chẳng lẽ thuốc gây ảo giác kia đã có tác dụng?”
Trang Thư Lan thầm than, đồng thời ngầm vận công, kinh mạch vẫn thông tuyệt, không cảm giác được có gì khác lạ, cũng không thấy toàn thân vô lực.
“Chết tiệt, thuốc này là thuốc gì thế không biết?”
Tinh thần Trang Thư Lan không ổn định, nhẹ nhàng tựa đầu trên một vách tường bên đường, lấy tay ấn huyệt thái dương.
“Tinh! Nàng xem, nàng tùy ý đi trên phố cũng có thể gặp ta, chúng ta chẳng phải rất có duyên ư?” Một âm thanh trêu tức xen lẫn vài phần vui mừng vang lên.
Tinh tinh? không phải voi sao? Trang Thư Lan nhăn mặt nhíu mày, cả thân thể dựa vào bên tường rồi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phía trước là một nam tử đang đứng chắn một nữ nhân, nụ cười trên mặt hắn lộ rõ vẻ trêu ghẹo, đùa cợt. Nam tử mặc y phục màu đen, trong tay cầm một chiếc quạt đang nhẹ nhàng phe phẩy. Trang Thư Lan nhíu mày nhìn kỹ người đang bị nam tử này ngăn lại. Người đó mặc một bộ quan phục màu lam, đầu đội quan viên. Tuy nhiên, mái tóc dài mềm mượt cùng thân hình mảnh khảnh kia khẳng định người đang ở trước mặt nàng là một nữ nhân, đáng tiếc nàng ta lại đưa lưng về phía Trang Thư Lan nên cũng không nhìn rõ mặt.
“Phó công tử, ta tên là Thượng Quan Tinh!” Giọng nói gằn lại mang theo lửa giận truyền vào tai Trang Thư Lan.
“Vả lại ta gặp rất nhiều người trên đường chứ không phải chỉ riêng một mình ngươi!” Phó công tử? Thượng Quan Tinh? Tên mấy người này ta đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ? Trang Thư Lan gõ gõ đầu, cố gắng tự nhớ lại. Đúng rồi,vừa rồi ở Túy Xuân Uyển nàng có nghe Hoa Như Ngọc nhắc tới. Hắn cũng chính là tên biến thái muốn nàng tiếp khách.
“Được rồi, ta sẽ chú ý, đừng có tức giận như vậy nữa! Tinh Tinh, cười một cái xem nào! Nụ cười của nàng rất đẹp, lần gần đây nhất nàng cười thật lòng với ta cũng đã cách đây ba tháng rồi!”
Nam tử nở nụ cười lấy lòng còn lấy tay khẽ nâng cằm Thượng Quan Tinh lên.
Chỉ nghe thấy tiếng “bốp”, Phó công tử kia xoa xoa bàn tay của mình.
“Phó Thuyết, ngươi mà động thủ một lần nữa, ta sẽ nhốt ngươi vào trong đại lao ngay lập tức.”
“Tinh tinh, nàng sẽ không làm như vậy. Ta cũng không phạm pháp gì, chỉ là nhìn thấy bạn bè, tới chào hỏi mà thôi, nếu chỉ bằng điểm này đã nhốt ta vào đại lao, chỉ sợ sẽ tổn hại tới thanh danh cả đời của Tinh Tinh!”
Nam tử không ngừng phe phẩy cây quạt, nhìn thấy bộ dạng Thượng Quan Tinh nổi giận đùng đùng, có vẻ như rất hài lòng.
“Ngươi chính là Phó công tử?”
Trang Thư Lan nhớ tới lời của Hoa Như Ngọc thì vốn tinh thần bất ổn,bỗng nhiên lại cảm thấy hưng phấn vì tìm được một chuyện thú vị để đùa chơi. Thân thể mềm nhũn, chân đi liêu xiêu tới trước mặt Phó Thuyết, cười tươi hỏi.
Phó Thuyết và Thượng Quan Tinh sửng sốt nhìn một tiểu nha đầu không biết xuất hiện từ đâu ra. Cả hai người không hẹn mà cùng gật đầu.
“Tốt lắm!” Trang Thư Lan ngoác miệng cười, trong con ngươi lộ ra ánh sáng như trăng rằm.Thân thủ nhanh chóng điểm huyệt đạo của Phó Thuyết, rồi đá một cước vào đầu gối hắn. Cả người Phó Thuyết đông cứng quỳ rạp xuống đất.
Phó Thuyết vốn đang nghĩ xem hình như đã từng tiểu nha đầu này ở đâu rồi thì phải, thấy hơi quen quen thì toàn thân tê liệt. Lúc này mới ý thức được hắn bị nha đầu kia đánh lén.
Thượng Quan Tinh cũng bị tình huống này dọa, không thể ngờ được một tiểu nha đầu lại dễ dàng không chế một đại nam nhân đến thế.
“Tiểu cô nương……..”
“Nha đầu thối……….”
Hai người đồng thời mở miệng nhưng bất chợt bị Trang Thư Lan cắt đứt.
“Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ đứng sang một bên! Hôm nay là ta giải quyết ân oán cá nhân với hắn.”
Mày liễu nhíu lại, Trang Thư Lan quay đầu nói với Thượng Quan Tinh trên mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
“Được”
Thượng Quan Tinh vốn định hỏi một chút xem tiểu cô nương này có quan hệ thế nào với Phó Thuyết, nhưng nhìn sắc mặt ửng hồng, giọng nói mềm mại đầy trêu tức đột nhiên cảm thấy tò mò, chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc tiểu cô nương này muốn làm cái gì.
“Nha đầu thôi kia, ta với ngươi không quen không biết, cũng chưa từng gặp mặt nói gì tới ân oán cá nhân.”
Phó Thuyết mơ hồ cảm thấy nơi này không thích hợp, lớn tiếng gào thét, lại nhìn thấy Thượng Quan Tinh vốn đang có ý giúp hắn, giờ lại khoanh tay trước ngực đứng nhìn. Bộ dạng như đang đợi được thưởng thức trò hay.
“Hư…..”
Trang Thư Lan đột nhiên dùng ngón tay trỏ nhỏ và dài đặt ở trên môi Phó Thuyết , đè lên môi của hắn. Ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn đang lầm bầm trong miệng.
“Khuôn mặt mỹ mạo tuấn tú như vậy, đôi môi xinh đẹp như thế, sao có thể nói ra những lời lẽ thô tục kia chứ?”.
Ặc……….Đây là tình huống gì vậy? Thượng Quan Tinh và Phó Thuyết nhìn nhau, trong nháy mắt hai người đều ý thức được một chút. Động tác và lời nói của tiểu nha đầu vừa rồi tuyệt đối là đang đùa giỡn! Mà ý thức được điều này mặt Phó Thuyết tối sầm lại.
“Phì…….”
Thương Quan Tinh không nhịn được cười. Nên nhớ rằng vị Phó công tử này cho tới bây giờ đều lấy việc đùa giỡn nữ nhân ra làm trò vui, hôm nay lại bị một tiểu cô nương chưa tới tuổi trưởng thành đùa giỡn, đây không phải là một chuyện đáng cười nhất hay sao?
“Nha đầu thối……”
“Cười một cái cho bổn cô nương xem nào.”
Trang Thư Lan hơi cúi người ghé sát vào mặt Phó Thuyết, một tay nâng chiếc cằm thon của hắn lên, nhẹ nhàng mà thổi một hơi vào mặt hắn.
“………”
Phó Thuyết trừng mắt, nha…nha đầu thối thật đúng là đang đùa giỡn hắn, hơn nữa động tác không hề hàm hồ!
Trang Thư Lan không định cứ buông tha cho Phó Thuyết như vậy, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt tuyệt mỹ của hắn.
“Chậc chậc! Làn da này của ngươi còn đẹp hơn cả ta nữa, aizz~~, ngươi dùng loại dưỡng phẩm nào vậy, có thể nói cho tỷ tỷ ta đây biết không? Nhưng mà, làn da của ta trong veo như nước, mịn màng,trơn láng không cần dùng kem dưỡng da cũng rất đẹp”
“………..”
Đùa giỡn kiểu gì vậy? Nàng còn tự xưng là tỷ tỷ? Nhìn vẻ mật nàng vẫn còn trẻ con chỉ mười ba mười bốn tuổi mà thôi! Nhưng mà tiểu nha đầu này quả thực xinh đẹp, mắt sáng như sao, môi như anh đào, làn da mịn màng, mũi nhỏ răng trắng, ngũ quan thanh tú hài hòa, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nữ! Cái quan trọng là gương mặt này nhìn qua rất quen, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu?
Trang Thư Lan nhìn không chớp mắt khuôn mặt Phó Thuyết. Một lát sau bỗng nhiên nhếch môi, trừng mắt thở dài.
“Quên đi, vốn định trộm hương lấy mật một chút, đáng tiếc lại không ra tay được, ta không thể diệt hoa bằng thủ đoạn độc ác! Ngươi cũng được coi như một mỹ nam cho nên không thể bị hủy hoại trên tay của ta.”
Ặc…… Thượng Quan Tinh đứng một bên xem trò vui giờ cũng mở to mắt nhìn Trang Thư Lan, vị tiểu cô nương này lại còn nói ra những lời đó nữa! Nàng, nàng thật đúng là một nữ sắc lang! Mà lúc này Phó Thuyết đã sớm không còn biết nên nói cái gì rồi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: hôm nay gặp phải một tiểu sắc nữ, nếu vị huynh đài nào bất hạnh cưới nàng, sớm hay muộn cũng bị nàng cho đội nón xanh!
“Chẳng có gì thú vị!”
Trang Thư Lan buông thõng bàn tay nắm cằm Phó Thuyết ra, mang vẻ ghét bỏ, lau tay vào vạt áo của Phó Thuyết, đứng thẳng dậy, mắt lạnh cười khẽ.
“Hôm nay coi như chúng ta đã thanh toán xong. Phó công tử, đừng có làm một nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Ta sẽ không ăn ngươi, dù sao ngươi cũng không hợp khẩu vị của ta”
“Ngươi là ai?”
Phó Thuyết đem nghi vấn trong lòng ra hỏi, cũng không còn để ý Trang Thư Lan nói những gì.
“Ha, hóa ra ngươi không có ấn tượng gì về ta!”
Trang Thư Lan cười, vừa lúc đôi tay ôm lấy đầu, chau mày lại.
“Đáng ghét! Hoa Như Ngọc, lần sau gặp lại nhất định muội sẽ giết tỷ!”.
“Hoa Như Ngọc? Túy Xuân Uyển?” Mày Phó Thuyết nhíu chặt.
“Ngươi quen Hoa Như Ngọc?”
“……..Ta phải đi rồi, lần sau tán gẫu tiếp”.
Đầu Trang Thư Lan đau như búa bổ, cũng không có hứng trả lời vấn đề Phó Thuyết hỏi, giơ chân bước đi.
“Tiểu cô nương, có thể trước khi rời đi giải huyệt đạo cho hắn hay không?”
Thượng Quan Tinh ngăn mình không gọi nàng là nữ sắc lang mà gọi tiểu cô nương. Vừa rồi nàng có nhắc tới Hoa Như Ngọc, Thượng Quan Tinh cũng không lấy gì làm kỳ lạ với thủ đoạn đùa giỡn này của nàng. Hoa Như Ngọc là đệ nhất danh kỹ kinh thành, đối phó với nam nhân cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.
“Thật không hiểu nổi. Giải huyệt đạo cho hắn để rồi hắn đến đánh ta à? Ta đâu có ngu ngốc tới vậy.”
Trang Thư Lan đang cố gắng chịu đựng cơn đau giày vò, ngữ khí đương nhiên không khá hơn chút nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tinh một cái.
“Nếu ngươi lo lắng cho tình lang như vậy thì tự mà nghĩ cách đi”
“Tình lang của ta?” Thượng Quan Tinh bị những lời nói của Trang Thư Lan kích động, lông mi khẽ rung.
“Hắn sống hay chết cũng không liên quan gì tới ta.”
Nói xong quay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới Phó Thuyết đang quỳ trên mặt đất.
Trang Thư Lan cũng không còn tâm ttrạng ở lại nơi này. Nàng thầm nghĩ phải tìm một chiếc giường để nằm xuống nghỉ ngơi, cũng rời đi theo Thượng Quan Tinh.
Phó Thuyết nhìn hai nữ nhân một trước một sau rời đi, trong lòng thấy rét run. Nơi này là đường lớn đó! Một nam nhân như hắn quỳ gối tại nơi này thì làm sao có thể chịu nổi đây. May đây chỉ là một góc phố vắng tanh không có ai qua lại, nếu không mặt mũi hắn biết giấu vào đâu! Chính trong lúc ảo não nhất trong đầu hắn hiện lên một cảnh tượng, ra là vậy, hắn đã từng nhìn thấy nha đầu thối kia tại Tuý Xuân Uyển.
Nha đầu thối! Đồ nha đầu chết tiệt! Dám nhục mạ bổn công tử! Trong đầu Phó Thuyết lúc này chỉ hiện lên hai chữ: nhục nhã, đồng thời cũng ý thức được việc sống hai mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn biết tới cảm giác bị sỉ nhục như vậy.
“Bộp!” Một cục đá không biết từ đâu đánh vào lưng Phó Thuyết. Không nén được tức giận, Phó Thuyết quay đầu lại mắng to.
“Là tên hỗn xược nào? Hôm nay lão tử đã đủ xui xẻo rồi, kẻ nào…….”
Còn chưa nói xong hắn mới phát hiện mình đã cử động được. Hắn cảm thấy vô cùng mừng rỡ thử đứng lên, quả nhiên huyệt đạo đã được giải.
“Ha ha, cám ơn cao nhân tương trợ!”
Phó Thuyết cũng không còn tâm tư để ý tới kẻ đã giúp mình, càng không muốn bộ dạng chật vật này của hắn bị người thứ tư nhìn thấy, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi nơi đáng hổ thẹn này.
Ở góc tường đối diện tòa lầu, một nam tử mặc y phục đỏ thẫm đang đứng, vừa rồi đã chứng kiến toàn bộ chuyện thú vị xảy ra ở góc phố kia. Đáng tiếc khuôn mặt của hắn bị mái hiên che khuất, chỉ có thể nhìn thấy vành môi hơi nhếch lên nhưng cũng đủ để mị hoặc chúng sinh. Lúc này một người hầu xuất hiện ở phía sau hắn, nhẹ nhàng thì thầm gì đó bên tai. Ngay lập tức, hắn vuốt cằm nhìn người phía sau, chậm rãi đi vào lầu các, thân ảnh biến mất vào màn đêm.
Lúc Trang Thư Lan nghiêng ngả lảo đảo trở lại gian phòng của mình thì cả người đã toát đầy mồ hôi, bên tai ù ù hỗn loạn tựa như có rất nhiều người đang nói chuyện, ngước nhìn lên nàng thấy cha mẹ của nàng ở hiện đại! Nhưng cũng chỉ thấy hình ảnh rất mơ hồ, dường như họ đang nói gì với nàng nhưng lại không thể nghe thấy được. Hình ảnh họ chỉ hiện lên trước mắt nàng trong chốc lát rồi lập tức bay tới bên tường, muốn níu giữ lại cũng không được.
“Cha, mẹ!”
Trang Thư Lan nhìn thấy rõ ràng họ đang ở trước mặt nàng mà lại không nhìn nàng, tức giận xông đến tưởng muốn giữ chặt lấy bọn họ, ai ngờ nàng di chuyển họ cũng di chuyển theo, cố ý muốn trốn tránh nàng.
“Đừng! Đừng bỏ con đi, đừng mà!”
Hai mắt đẫm lệ, nước mắt phủ đầy khuôn mặt thanh tú khiến nàng tỉnh táo lại không ít, cũng làm cho nàng nhớ tới chuyện mà bấy lâu nay không dám nghĩ tới: Nàng bị tai nạn, xuyên không tới nơi này còn cha mẹ của nàng cũng qua đời trong một tai nạn giao thông trước đó một tháng.
“Đừng!Đừng đi!Đừng bỏ con…..”
Cả người Trang Thư Lan mềm nhũn, ngã khuỵu xuống mặt đất, lâm vào tình trạng hôn mê.
“Tiểu thư, đại phu nhân nói…….”
Tứ nhi nghe lệnh của đại phu nhân trở về phòng mời Trang Thư Lan ra ngoài đại sảnh, nhưng vừa vào tới cửa đã thấy nàng “ngủ” ở dưới đất. Mặt Tứ nhi tái mét, mồ hôi lạnh ứa ra. Tứ Nhi bị dọa tới không biết phản ứng như thế nào, một lát sau mới kêu to, run rẩy nhào tới chỗ Trang Thư Lan, ôm đầu nàng lên dùng sức lay.
“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh dậy đi, người làm sao thế này?”
Thấy Trang Thư Lan không có dấu hiệu gì là tỉnh lại, Tứ Nhi đưa tay sờ trán Trang Thư Lan thì thấy lạnh ngắt, hoảng hốt vô cùng, vội vàng đỡ Trang Thư Lan nằm lên giường, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng bẩm báo với Đại phu nhân.
Nửa khắc sau là đại phu đã tới, cầm lấy tay Trang Thư Lan bắt mạch.
“Đại phu, nhị tiểu thư bị làm sao vậy?”
Người hỏi chính là Nhị phu nhân, Đại phu nhân còn đang mải lo tiếp khách ở ngoài đại sảnh nên để Nhị phu nhân tới xem xét tình hình Trang Thư Lan như thế nào.
“Bẩm Nhị phu nhân, nhị tiểu thư cũng không có gì trở ngại, chỉ là do mệt nhọc quá độ mới bị hôn mê, chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại”
Đại phu đứng lên cầm lấy hòm thuốc rồi khom người thi lễ.
“Lão phu sẽ kê hai thang thuốc bổ cho nhị tiểu thư!”
“Được!” Nhị phu nhân gật đầu nhìn phân phó cho Tứ nhi.
“Tứ nhi, đến chỗ quản gia lấy bạc đưa cho đại phu. Ngươi đi theo đại phu tới hiệu thuốc lấy thuốc cho nhị tiểu thư!”
Đại phu chắp tay thi lễ rồi rời khỏi cùng Tứ Nhi. Lúc này Nhị phu nhân mới ngồi xuống bên giường, nhìn thấy sắc mặt Trang Thư Lan trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền thì cúi đầu thở dài.
“Ngươi chịu khổ học bài như vậy ư! So ra với Thư Dao còn thua xa, vì vậy mới liều mạng mà ngã bệnh, chỉ đáng tiếc lão gia không thấy được sự cố gắng của ngươi.”
Thật ra Trang Thư Lan đã tỉnh từ sớm, nhưng vì không muốn mở mắt, cũng không muốn phải tới lễ đường ầm ĩ kia cho nên mới giả bộ ngủ. Không nghĩ đến việc lại nghe vị Nhị phu nhân ngày thường không hề quan tâm tới nàng lại đang nói chuyện, Trang Thư Lan cũng chỉ ngầm cười với những lời này mà thôi. Nhị phu nhân không hề được Thừa tướng sủng ái, chuyện này mọi người trong phu đều biết, tuy rằng nàng không biết nguyên nhân, nhưng nghe đám hạ nhân nói chuyện thì mười năm trước nhị phu nhân có phạm một sai lầm nghiêm trọng, Thừa tướng đại nhân rất tức giận, cho dù bà ấy có thực sự là một mỹ nhân thì vẫn bị lạnh nhạt. Mười năm nay nhị phu nhân đã cố gắng hao tâm tổn trí lấy lòng Thừa tướng đại nhân, có điều hiệu quả không như mong đợi. Theo như Trang Thư Lan biết thì mười năm qua Thừa tướng gia tiến phòng Nhị phu nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhị phu nhân thấy Trang Thư Lan vẫn ngủ, cẩn thận xem xét một lúc lâu, rồi chậm rãi đưa bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má Trang Thư Lan.
“Ngươi thật giống mẫu thân của ngươi! Nhưng mà trí óc vẫn chưa bằng mẫu thân ngươi!”
Câu nói sau cùng không có một chút tình cảm nào. Nhị phu nhân nói xong liền đứng dậy bước đi, như một cơn gió khẽ đến rồi đi.
Câu nói cuối cùng của Nhị phu nhân là có ý gì? Trang Thư Lan mở mắt nhẹ trở mình, nằm tư thế thoải mái nhất để ngủ nhưng trong đầu lại suy nghĩ về câu nói cuối cùng của nhị phu nhân. Nhưng những lời này không rõ ý, không đầu không đuôi biết đâu mà tìm hiểu. Quên đi!quên đi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì, mặc kệ mười năm trước nhị phu nhân và mẫu thân đã mất của nàng là thù cũng được là oán cũng được, tất cả hiện tại không liên quan đến nàng! Huống hồ nhị phu nhân lại đang bị thất sủng, có chồng mà như không, mười năm thanh xuân hao tổn tâm trí vô ích, coi như cũng là một hình phạt đối với bà ấy.
Trở mình một lần nữa, Trang Thư Lan cố gắng tiếp tục ngủ, nhưng không hiểu vì sao mà nàng không thấy buồn ngủ một chút nào. Trong đầu càng không ngừng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trên đoạn đường từ Túy Xuân Uyển trở về đây. Cũng rất mơ hồ, không nhớ rõ lắm, nàng nhớ trên đường gặp chuyện gì đó làm nàng rất có hứng thú, nhưng làm cái gì mới được? Hình như nàng gặp một nam nhân có bề ngoài không tệ lắm, phải gọi là mỹ nam mới đúng, đang đùa giỡn một nữ nhân, sau đó……Sau đó….. Sau đó nàng ra tay điểm huyệt nam nhân kia, rồi đùa giỡn hắn!
Nghĩ tới đây Trang Thư Lan ngồi bật dậy, sắc mặt thay đổi nhanh chóng từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại từ hồng chuyển sang đen.
“Làm sao ta có thể phạm một sai lầm như vậy chứ? Đã rất lâu rồi ta không trêu đùa người khác, sao lại càng ngày càng giống nữ lưu manh rồi?”
Trang Thư Lan kinh ngạc với hành động của mình. Dù rằng trong người nàng đã có sẵn gen sắc nữ nhưng cũng không hiển hiện lộ liễu lắm, tại sao hôm nay trên đường lại làm ra những chuyện đó, hơn nữa lúc ấy còn có người thứ ba chứng kiến! Aizzz. Nói qua nói lại vẫn là cái tội tham ăn nên mới rước lấy phiền toái! Nhưng mà việc này này cũng chứng minh thuốc của Hoa Như Ngọc không phải là sản phẩm giả mạo, có thể rối loạn trí óc, còn có thể sinh ra ảo ảnh thấy người mà mình muốn gặp nhất! Nếu như bây giờ Hoa Như Ngọc vẫn theo kế hoạch cho sư phụ ăn điểm tâm ấy, không biết Huyễn Bách – một người tính cách lạnh lùng như băng sơn ấy – ai là người hắn muốn gặp nhất, chuyện gì là chuyện hắn muốn làm nhất đây? Hì hì…
Vừa suy đoán, Trang Thư Lan vừa đứng dậy tìm một bộ y phục khác để thay. Dù sao nàng vẫn phải tới tiền sảnh. Bất kể như thế nào bây giờ nàng cũng đang là nhị tiểu thư của Thừa tướng. Thừa tướng đại nhân vẫn là một chỗ dựa tốt. Nàng không thể đắc tội với ông ta, cũng không thể để ông ta không hài lòng về nàng, nếu không sau này chỉ sợ càng ngày càng khó sống ở tướng phủ này!
Nhìn chiếc đồng hồ cát trong phòng, lại nhìn ra bầu trời bên ngòai, mặt trời đã xuống núi mà thời điểm ấy chính là lúc bái đường thành thân của cha nàng. Trang Thư Lan ra khỏi phòng đi thẳng về phía tiền sảnh.Lúc nàng đi vào thì thấy trong sảnh đã đầy ắp người. Tân lang chính là Trang Đức – thừa tướng đương nhiều mừng rỡ nắm dải lụa đỏ cùng tân nương tử khăn voan đỏ che mặt bái thiên địa. Người chủ trì cao giọng nói.
“Phu thê giao bái”
Ngay lúc giao bái thì xuất hiện một chút rắc rối, không biết có phải tân nương quá mức căng thẳng hay làm sao mà đụng vào đầu tân lang. Chứng khiến cảnh ấy, toàn thể khách nhân trong phòng cười vang. Riêng Trang Thư Lan chẳng có cảm giác gì, cũng không cười hùa theo mọi người, nàng đang nghĩ cách mong sao sớm rời khỏi hôn lễ nhàm chán này. Ánh mắt của mấy vị phu nhân trong tiền sảnh đều đố kỵ, oán hận nhìn tân nương, làm trong đầu Trang Thư Lan nhớ tới câu nói “Chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc”.
Trong tiền sảnh ngập tràn tiếng cười, người chủ trì bỗng hô to.
“Kết thúc buổi lễ! Tân nương dâng trà cho các vị phu nhân,từ này hòa thuận, tương thân tương ái, cùng phò trợ phu quân!”
Cũng giống như hôn lễ của những gia đình bình thướng khác, trình tự không có gì là khác biệt lắm, tân nương sau khi bái thiên địa xong thì trực tiếp đưa vào tân phòng,nhưng ở thừa tướng phủ quy củ có chút khác biệt, khi bước chân vào phủ thì tiểu thiếp phải dâng trà cho các vị phu nhân khác để tỏ lòng tôn kính.
Trang Thư Lan vừa nghe người chủ trì nói vậy thì nhanh chóng chạy tới lễ đường, sau khi tân nương dâng trà cho các vị phu nhân xong thì tới lượt nàng và Thư Dao dâng trà cho vị phu nhân mới này. Dâng trà cho phu nhân mới cũng là quy củ đặc biệt của gia đình Thừa tướng, cho dù có là thiếp cũng không để hậu bối coi thường.
Trang Thư Lan thì không có ý kiến gì, dù sao nàng cũng giống như một cái bóng phiêu lãng bình thường trong tướng phủ, không có quyền cũng chẳng có thế, cho dù người khác bắt nạt nàng, nàng có tâm nhưng vô lực. Huống chi nàng cũng là loại người lười đi lấy lòng kẻ khác! Còn về phần các phu nhân khác có ý kiến hay không thì nàng không dám cam đoan.
“Mời đại tiểu thư, nhị tiểu thư dâng trà cho tân nương! Từ nay về sau gia tộc yên ổn, mẹ con hòa thuận, cùng phổ tán ca”.
Người chủ trì nói xong, đại phu nhân hơi nghiêng người nói nhỏ mấy câu vào tai thừa tướng. Trang Đức nghe xong mặt cau mày có nhìn về phía người chủ trì.
“Nhị tiểu thư vừa sinh bệnh, việc dâng trà có thể miễn.”
“Viêc này……. Đại nhân, việc này thật không tốt, đã nói ra thành lời lại không thực hiện sẽ không tốt…..sẽ tổn hại tới thể diện của đại nhân”
Người chủ trì toát hết mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa nói điều không nên nói, chỉ cầu đại nhân đang có hỷ sự mà không chấp tiểu nhân, cũng đừng diệt hết đường mưu sinh của hắn!
Trang Thư Dao lại đột nhiên hé miệng cười, tiếp nhận trà của nha hoàn đưa tới, sắc mặt bình tĩnh nói với Trang Đức.
“Cha, thân thể nhị muội vốn không được khỏe, gần đây lại bị phu tử bắt luyện chữ thì làm sao có thể không sinh bệnh được?”
Nói tới đây Trang Thư Dao hơi ngừng lại, nhìn Trang Đức dò xét, thấy sắc mặt cha thay đổi thì ngầm vui vẻ,thậm chí khóe miệng không giấu nổi cười thầm.
“Nhưng trà này nhất định phải dâng cho nhị thập nương! Không bằng như vậy đi, nếu cha không phản đối, con sẽ thay muội muội dâng trà cho nhị thập nương.”
“Thế cũng được…….Dù sao con cũng là tỷ tỷ của nó,thay nó dâng trà cũng không có gì là quá đáng.”
Sắc mặt Trang Đức vốn không tốt, nghe thấy lời Trang Thư Dao nói như vậy cũng dãn ra không ít.
“Đa tạ tỷ tỷ đã có ý giúp muội như vậy. Nhưng có điều muội muốn tự mình dâng chén trà này cho nhị thập nương để tỏ lòng hiếu kính.”
Trang Thư Lan bước ra từ trong đám người, nhận lấy chén trà do nha hoàn đưa tới, cung kính cúi đầu nói, đồng thời thầm than thở, nàng tới thật đúng lúc, nếu không chuyện nàng ra ngoài sớm bị bại lộ rồi.
“Muội muội, không phải đang bị bệnh ư?”
Trang Thư Dao kinh ngạc nhìn “Người từ trên trời giáng xuống” Trang Thư Lan, dùng thái độ thân thiết thăm hỏi.
“Hiện tại đã đỡ chút nào chưa? Bệnh tình của muội như thế nào? Nếu thân thể không khỏe thì trà này ngày mai dâng lên cũng được.”
“……Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, đại phu nói muội không sao.”
Trang Thư Lan cúi đầu đáp.
“Nếu đã đến đây rồi thì mau dâng trà!” Mặt Trang Đức không có chút tình cảm nhìn Trang Thư Lan nói.
“Đêm nay luyện viết chữ cho tốt, buổi thỉnh an sáng sớm ngày mai ta sẽ kiểm tra.”
“Dạ” Trang Thư Lan đầu cúi xuống thấp hơn nữa, nhè nhẹ đáp.
“ Được rồi! Lão gia, hôm nay là ngày đại hỷ, trước mặt nhiều khách quý như vậy còn nói tới việc này làm gì?” Đại phu nhân cười híp mắt mở miệng, đi đến bên người Trang Thư Lan nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
“Có gì thì nói sau đi, Lão gia! Thời gian ngắn như vậy Lan nhi cũng không tiến bộ được. Lão gia đừng làm nó khó xử nữa!”
Hừ, thật là nực cười! Ngoài miệng thì nói lời ngon ngọt nhưng thực chất là muốn hạ thấp nàng trước mặt mọi người! Trang Thư Lan không ngẩng đầu, nàng không muốn nhìn khuôn mặt mang hào quang đắc ý của Đại phu nhân, tiện thể nói.
“Cám ơn Đại nương!”
“Được rồi, trước dâng trà đi đã, việc này ngày mai sẽ nói sau.” Trang Đức ý hiển nhiên không muốn nhắc lại việc này, không kiên nhẫn mà uống một chén trà.
“Dạ!”
Trang Thư Lan và Trang Thư Dao đồng thời đáp lại, sau đó quỳ gối trên đệm, dần trà cho vị tân nương đang che khăn voan. Tân nương tiếp nhận trà trong tay Trang Thư Dao, hơi kéo khăn voan lên uống một hớp, tiếp theo trong tay đưa ra một cái hầu bao cho Trang Thư Dao, sau đó cũng làm tương tự với Trang Thư Lan.
“Tân lang đưa tân nương vào động phòng” Trà vừa dâng xong, người chủ trì lại lớn tiếng hô.
Phù! Rốt cục cũng làm xong chuyện nên làm rồi! Trang Thư Lan khe khẽ thở dài, mọi việc cuối cùng cũng tốt đẹp, nếu không thì nhị thập nương lại trách vị nhị tiểu thư này không coi nàng ra gì. Có điều Trang Thư Lan cũng đã sống mười năm tại tướng gia, cũng hiểu được suy nghĩ của Trang Thư Dao đối với nàng, thái độ bất định, đặc biệt là lúc vừa rồi trước mặt Trang Đức. Cho dù Trang Thư Lan đã cố gắng làm một người “tàng hình” rồi, vậy mà nàng ta vẫn muốn hạ thấp hình tượng nàng trước mặt ông ấy! Trước kia dù Trang Thư Dao có gây hại cho nàng như thế nào thì nàng cũng không hề phản kháng, nhưng hôm nay nàng lại lên tiếng một chút, không biết ngày khác Trang Thư Dao sẽ “báo đáp” như thế nào đây?
“Thật sự là đau đầu chết đi được!” Trang Thư Lan gõ trán, nhẹ giọng nói thầm
“Xem ra hôm nay không phải là ngày hoàng đạo!Chuyện gì cũng toàn gặp xui xẻo!”
“Tiểu thư có phải có chỗ nào không khỏe?” Tứ Nhi thấy Trang Thư Lan nhíu chặt lông mày, dựa mình vào cửa không nhúc nhích, nghĩ thân thể nàng không thoải mái thì quan tâm hỏi.
“Có một chút, có thể là do thuốc….” Nói một nửa mới phát hiện suýt chút nữa mình nói hớ, liền nhanh chóng đánh trống lảng.
“Có phải cha ta đang ở bên ngoài tiếp đón khách khứa?” Theo như lẽ thường, tân lang sẽ đi ra mời rượu khách.
“Đúng vậy!”
“Giúp ta trở về phòng đi!” Cũng khó trách nơi này lại nồng nặc mùi rượu! Trang Thư Lan chán ghét nhăn mặt nhăn mũi nói với Tứ Nhi.
“Nô tỳ tuân lệnh” Đầu tiên Tứ Nhi cúi đầu đáp lễ sau đó mới tiến lên đỡ tay Trang Thư Lan hướng về hậu viện.
“Một lát nữa bọn họ nhất định sẽ náo nhiệt xem động phòng, ngươi cũng có thể đi xem, nhưng đã là kẻ dưới tốt nhất chớ cùng nhóm tiểu thư nha hoàn khác gây ồn ào.”
Nha hoàn trong tướng phủ được quản rất nghiêm nhưng trong ngày đại hỷ thì nô tài có thể nhốn nháo một chút cũng không bị trách phạt.
Hơi do dự nhưng Tứ Nhi vẫn vẫn phục tùng trả lời.
“Nô tỳ đã biết”
“Tứ Nhi, không phải ta đây quản thúc gì ngươi, là vì…. ngươi cũng biết địa vị của ta trong phủ, nếu như ngươi có phạm sai lầm thì ta cũng không có cách nào bảo vệ cho ngươi được.”
Trang Thư Lan nhận ra trong lời nói của Tứ Nhi có chút bất mãn. Nàng biết Tứ Nhi vẫn chỉ là tiểu nha đầu thích náo nhiệt, càng ưa thích tham gia góp vui, cho nên nàng mới lo lắng Tứ Nhi trong lúc ham vui sẽ gặp rắc rối.
“Tứ Nhi hiểu được mà tiểu thư!”
Đối với sự quan tâm này của Trang Thư Lan, Tứ Nhi vô cùng cảm động. Trang Thư Lan đã lo lắng tới an nguy của nàng, đó là việc mà chỉ có cha mẹ nàng ở nhà mới làm thôi.
“Hiểu được là tốt rồi! Sáng sớm mai ngươi không cần phải qua đây hầu hạ ta, ngươi ra ngoài thành, tới mấy tửu lâu dạo chơi nghe xem có tin tức gì thú vị không, cảnh nơi nào đẹp rồi trở về kể cho ta nghe! Mấy ngày hôm nay luôn ở trong phủ học bài thật là vô vị!”
Tại một nơi không Internet, không ti vi, không báo chí, không tạp chí thời trang, muốn cuộc sống không quá nhàm chán thì cũng chỉ có thể dùng cách như thế!
“Dạ!”
Tứ Nhi vốn mày đang nhíu lại lập tức giương lên, nét vui sướng lộ hẳn ra mặt.
Trang Thư Lan khẽ cười, nàng rất hiểu Tứ Nhi thích cài gì. Có thể ra ngoài chơi, mà toàn bộ chi phí đều do Trang Thư Lan bỏ ra, không phải lấy tiền từ túi mình nên đương nhiên sẽ thấy rất vui.
“Thôi đưa ta tới đây được rồi. Ngươi mau tới tiền viện xem náo nhiệt, chỉ sợ lúc này đã có người la hét náo loạn động phòng rồi”
Âm thanh hỗn tạp ở phía tiền sảnh đã vang tới tận hậu viện này rồi.
“Dạ……..tiểu thư có thể một mình trở về phòng được không?” Tứ Nhi có chút không yên lòng, lo lắng nhìn Trang Thư Lan.
“Đương nhiên là được rồi! Nơi này cách phòng của ta chỉ có trăm bước nữa!”
Trang Thư Lan cười trả lời. “Ta cũng không phải là tiểu hài tử yếu đuối đâu!”
“Vậy…… vậy thì ta xin đi trước” Trong lúc hưng phấn Tứ Nhi quên cả mất phải xưng nô tỳ. Nhưng Trang Thư Lan tuyệt đối không để ý, chỉ cười gật gật đầu, thấy bóng Tứ Nhi biến mất ở cuối hành lang thì mới chậm dãi thong thả đi về phòng.
|