Dường như quá quen với sự thiếu tập trung và cảnh tượng hỗn loạn do đám học sinh dưới quyền cai quản của mình gây ra, bà giám thị tiến đến, vươn tay bấm mạnh cái nút lớn trên giàn loa vi tính."Ối,chết tiệt!".Cô gái da nâu kêu rú lên.Ngẩng phắt,quay lại,cô hiểu ngay mình đã phun ra một câu nói không thể tha thứ nổi khi nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.Mái tóc xoăn cũng giật thót,nhảy xuống khỏi khung cửa.Nhẹ nhàng và duyên dáng,cô gái xinh đẹp gấp quyển sách,cất xuống bên dưới chiếc gối đầu giường.Dễ dàng làm chủ mọi không gian và tình huống,bà giám thị lên tiếng:
-Như tôi đã thông báo trong buổi họp trường hồi cuối tuần vừa qua,lớp 11C5 của các em có thành viên mới.Bạn ấy đã đến rồi đây.Bình Nguyên.Từ nay,bạn sẽ chia căn phòng này cùng hai em.
-Hi Nguyên!Mình là Khiết!Còn bạn kia tên San - Da nâu nháy mắt tinh quái,lên tiếng nagy - Sự thật thì hai đứa tớ không ai mong chờ bạn cả.Bạn thấy đấy,chúng tớ và mọi đồ vật đều đã quen chỗ của mình.Bọn tớ ở đây từ hồi đầu năm lớp 10 kia mà.Nhưng không sao,chúng tớ sẵn lòng thu hẹp địa bàn,thu nạp bạn vào phòng 306.Tất nhiên,chúng tớ hi vọng bạn cảm thấy thoải mái,một thời gian nữa sẽ là một thành viên rất tuyệt của căn phòng đặc biệt này.Okay?
Sau câu nói dài,da nâu nhìn sang cô bạn tóc xoăn.San mỉm cười dịu dàng,gập nhẹ những ngón tay mềm mại trắng trẻo,vẫy vẫy,thay cho lời chào thân thiện dành cho thành viên mới.
Người mới đến gật nhẹ,không có biểu hiện gì đặc biệt.
-Theo phép lịch sự,ít nhất em cũng nên bỏ mắt kính ra!-Bà giám thị nhắc,hay ra lệnh thì đúng hơn.
-Xin chào!-Nguyên mấp máy môi,tháo kính.Cúi mặt xuống,cô không nhìn ai trong phòng.
Nhiệm vụ đã hoàn tất,bà giám thị nhón tay lấy chiếc headphones bọc vải sặc sỡ trên vai co học trò da nâu,mặt vẫn nghiêm lạnh:
-Cách giới thiệu và làm quen hơi thô lỗ,vẫn gây shock theo phong cách của em,Khiết ạ.Nhưng quả thật là không tệ.Nhưng sai phạm thì vẫn bị ghi nhận,nhé.Nếu em muốn chuộc lỗi nói hỗn với tôi,mở nhạc quá lớn,vi phạm quy định về chuẩn âm thanh của khu nội trú,em nên giúp Bình Nguyên thu xếp giường,ngăn tủ quần áo và góc học tập.Ngay bây giờ!
-Yes mam!-Khiết nhún vai.
Cánh cửa phòng 306 khép lại.Người mới đến lại đeo lên chiếc mắt kính màu hổ phách.Bằng vẻ tự nhiên và quan tâm vừa phải,không quá sốt sắng gây bối rối,hai thành viên cũ chỉ dẫn các không gian họ đã thu xếp dành cho Nguyên.Tủ lạnh dùng chung.Tha hồ uống nước đá và ướp lạnh trái cây hay nước ngọt.Do cái bàn lớn đã được đặt hai chiếc máy vi tính của San và Khiết,nên bàn học của Nguyên sẽ kê cạnh cửa sổ.Quần áo của cả phòng xếp trong tủ âm tường.Do San sở hữu quá nhiều trang phục,nên cô ấy chiếm hẳn nửa tủ.Khiết và người mới đến sẽ chia nhau hai ngăn hẹp còn lại.Khiết ở tầng trên,còn valise của Nguyên cất gọn trong tầng dưới,thuận lợi hơn,bù cho việc muốn lên giường của mình,Nguyên phải leo lên chiếc cầu thang đóng sát thành giường của Khiết,vốn khá bất tiện.
Sau chuyến đi dài từ nhà đến thành phố và thực hiện thủ tục nhập học mệt mỏi,người mới đến không thay trang phục,mà lên giường tầng của mình nằm im,nhắm mắt như ngủ. Cánh phải khu nội trú của các nữ sinh không hề yên tĩnh như ấn tượng ban đầu nó gây nên.Chốc chốc,lại có chuông điện thoại.Chốc chốc,lại có tiếng gõ cửa.Một cô nàng tò mò nào đó thò đầu vào phòng,nhìn thành viên mới đến của phòng 306 đang ngủ mà vẫn đeo kính trên mặt.Phải đến khoảng 2 giờ của chiều Chủ Nhật ấy,không khí mới yên tĩnh đôi chút.Mọi người rủ nhau đi xem phim.
Nguyên chìm vào giấc ngủ thật sự.Sâu và phẳng lặng.Cô chỉ choàng dậy khi ngoài hành lang vang lên tiếng chân chạy dồn dập.Giọng các cô gái nhỏ gọi nhau rầm rì như bị bóp nghẹt.San và Khiết bật cửa,chạy vào phòng,mở tung khu vực buồng tắm và tủ âm tường,vạch ra các bộ quần áo,tìm kiếm.Ngoảnh nhìn Nguyên,Khiết thở hổn hển:
-Bọn tớ đang tìm Ngọc,học lớp dưới .Ở cùng tầng 3.Cách hai phòng.Cô bé đã mất tích!
           
|