Trở lại   Chợ thông tin Văn học Việt Nam > TÁC PHẨM SƯU TẦM > Văn Xuôi Việt Nam > Truyện Dài – Tiểu Thuyết
Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị

[Ai Nói Xuyên Qua Hảo] Chương 1-Bị Vứt Bỏ
  #1  
Cũ 13-05-2013, 10:17 AM
phongthoa phongthoa đang online
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 17
Mặc định [Ai Nói Xuyên Qua Hảo] Chương 1-Bị Vứt Bỏ

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Edit: Gia Lăng Tần

Chương 1. Bị vứt bỏ

Hôm nay thời tiết không tệ, ánh mặt trời thực nhu hòa, gió thổi cũng thực thoải mái. Vu Thịnh Ưu nằm trên tảng đá ở đỉnh núi có chút buồn ngủ, híp mắt nhìn trên đỉnh đầu, cây đại thụ cành lá rung động theo gió núi, tùy tay bắt lấy một mảnh lá cây bay xuống đặt ở trong tay xoa xoa qua lại.

“Ngũ sư tỷ — ngũ sư tỷ –” Xa xa truyền đến một thanh âm thanh thúy!

Vu Thịnh Ưu nhắm mắt lại miễn cưỡng lên tiếng, nghe thanh âm hẳn là lục sư đệ.

“Hắc hắc, ngũ sư tỷ, chỉ ta biết tỷ ở đây hóng mát! Sư phụ đang tìm tỷ đó!” Trong rừng cây một thiếu niên đáng yêu mười bốn, mười lăm tuổi bay ra, không tiếng động dừng ở trước mặt nàng.


“Ừ.” Vu Thịnh Ưu mở to ánh mắt vô thần nhìn phía trên, trong con mắt tối đen hiện lên ảnh của lục sư đệ Vu Tiểu Tiểu trưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

“Ngũ sư tỷ, tỷ làm sao vậy? Tinh thần kém như vậy?” Bàn tay nho nhỏ đẩy đẩy người nào đó đang nằm ngay đơ.

“Ai — phiền a!”

“Phiền cái gì?”

“Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu.”

“Tỷ không nói ta đương nhiên không hiểu!” Vu Tiểu Tiểu kháng nghị, chu chu miệng dùng sức lắc nàng: “Tỷ nói đi! Tỷ nói đi! Nói đi! Nói a –”

“Được được được –” Vu Thịnh Ưu đầu hàng ngồi xuống, thở dài nói:“Ta đang phiền có phải mụ tác giả đã bỏ quên ta hay không?”

“A?”

“A cái đầu ngươi a!” Vu Thịnh Ưu hung hăng gõ đầu Vu Tiểu Tiểu,“Đã nói ngươi sẽ không biết mà! Đi nhanh đi, phụ thân không phải đang tìm ta sao!” Nàng bật người đứng lên như cá chép đánh, chậm rãi đi về hướng chân núi, ngẩng đầu nhìn trên trời mây trắng bay, trí nhớ quay trở lại mười năm trước……

Sự tình xảy ra như thế này:

Nửa đêm nào đó năm 2008, Vu Thịnh Ưu sau khi phấn đấu n ngày n đêm xem xong truyện xuyên không rồi

Vàng Đại

Cây Nho Đại

Yêu Đại

Thục Khách Đại

Mạc Hề Đại

Sau khi xem xong n truyện xuyên không, rốt cục chịu không nổi học theo nữ chủ truyện Yêu Đại cắn ngón tay cái, hướng ngoài cửa sổ ngửa mặt lên trời thét dài:“Ta cũng muốn xuyên qua! Ta cũng muốn xuyên qua!!! A ngao ngao ngao ngao ngao ngao —-” Đợi n phút sau, ngoài cửa sổ trừ bỏ hai con chó hoang kêu to hai tiếng, không có tiếng đáp lại!


“Đúng thật là! Chuyện tốt chả thấy ~ trứng thối linh tinh đến ứng hợp với tình hình a! Một chút động tĩnh cũng không có ? Ai! Sự thật xã hội rất tàn nhẫn, niềm vui thật ít ~!” Người nào đó lắc đầu đóng cửa sổ, trở lại trước máy tính tiếp tục xem truyện.

Bỗng nhiên QQ phát ra thanh âm “tít, tít, tít” ! Ồ? Có tin tức? Cư nhiên có người giống ta, nửa đêm ba giờ còn chưa ngủ? Cũng không sợ mặt nổi mụn?

Xem tin tức,

Mỗ Nguyệt [ kích động ]:“Ta nghe được! Ta nghe được! Cô mãnh liệt kêu gọi!”

Ta trả lời: Cái gì vậy?

Mỗ Nguyệt: Cô muốn xuyên qua a! Sóng điện não mãnh liệt của cô cùng ta sinh ra siêu cấp cộng hưởng! Ta biết cô chính là người muốn xuyên qua nhất năm nay!

Ta [ kích động ]: Đúng ! Đúng ! Chính là ta a!

Mỗ Nguyệt: Tốt lắm! Không cần nói thêm gì nữa! Ta bắt đầu xuyên qua đi!

Ta: Gì? Bà có thể giúp ta xuyên qua?

Mỗ Nguyệt: Đương nhiên, ta có gì mà không làm được a!

Ta: Bà là thần tiên?

Mỗ Nguyệt: Không phải!

Ta: Ma quỷ?

Mỗ Nguyệt: Không phải!

Ta: Bà là tác giả đang tìm kiếm linh cảm?

Mỗ Nguyệt: Chuyện này cô cũng có thể đoán được? Thật tài tình!

Ta:Trong tiểu thuyết có tiền lệ

Mỗ Nguyệt:……

Ta:……

Mỗ Nguyệt: Cô rốt cuộc muốn hay không muốn hả?

Ta: Muốn! Đương nhiên muốn! Ai không muốn là kẻ liệt não!

Mỗ Nguyệt: Vậy bắt đầu đi!

Ta: Từ từ, ta có yêu cầu!

Mỗ Nguyệt: Nói đi!

Ta: Ta muốn mĩ nam! Ta muốn n≥5 mĩ nam, ta muốn bọn họ yêu ta yêu chết đi sống lại! Ta muốn trở nên siêu đẹp, siêu lợi hại, siêu Cáp Lợi Ba Đặc (1) ! Ta muốn làm nữ chủ trong hậu cung văn !!

(1*phiên âm tiếng hán của Harry Poter)
Mỗ Nguyệt: Đi! Không thành vấn đề! Ta viết chính là hậu cung văn! Mở đường!

Ta [ hưng phấn ]: Yeah– vạn tuế!

Kết quả là, ta xuyên qua. Mụ tác giả tìm kiếm linh cảm kia đem ta an bài tại một nơi mất quyền lực thời không, trở thành đệ tử Thánh Y phái phong cách nhất để cho người ta chiêm ngưỡng! Là nữ đệ tử duy nhất! Chú ý! Là duy nhất !

Chính là cái gọi là: Lang nhiều thịt thiếu, tăng nhiều chúc thiếu (2), tại đây, tại hoàn cảnh này, heo mẹ cũng có thể thắng Điêu Thuyền! Ta cười, ta cười — ta cười xem hồng trần vĩnh không lão — fu fu fu fu fu — ta mỗi ngày đều cười khẽ chờ nhóm mĩ nam quỳ gối ở dưới váy ta!

(2* Sói nhiều thịt thiếu, sư nhiều cháo thiếu.)
Ta có bốn sư huynh một sư đệ, quả nhiên mĩ nam lớn hơn hoặc bằng năm a!

Lúc ấy ta vui vẻ hướng lên trời rống to: Tác giả! Ta yêu người!

Đại sư huynh của ta: Vu Thịnh Thế siêu cấp khốc ca, chính là loại hình tượng xuất hiện nhiều trong n truyện xuyên không, loại này một ngày nói chuyện không quá ba câu, một câu không vượt quá ba chữ, soái đủ làm cho nam nhân toàn thế giới tự ti về hình tượng nam nhân của mình!

Nhị sư huynh của ta: Vu Thịnh Bạch siêu cấp phong lưu hồ ly phúc hắc, thỉnh tham chiếu n bộ truyện xuyên không, loại này nhìn một cái khiến người ta mất hồn, cười một cái lấy mạng người ta, là mĩ nam như hồ tiên!

Tam sư huynh của ta: Vu Trung Hạ, ta không cần nói gì nữa, tham chiếu n truyện xuyên không, mĩ nam mĩ tới mức làm cho toàn thể nữ nhân đều thẹn muốn tự sát!

Tứ sư huynh của ta: Vu Thịnh Văn, so với người đàn ông tốt nhất của thế kỷ 21 cũng vẫn tốt hơn, nam nhân ôn nhu! Là hình tượng nam nhân ôn nhu săn sóc ta thích nhất.

Lục sư đệ của ta: Vu Tiểu Tiểu, tiểu hài tử siêu cấp đáng yêu. Oa ca ca ca ca! Bọn họ từng người đều là cực phẩm trong cực phẩm a, mĩ nam trong mĩ nam! Ca ca ca ca ca ! Hạnh phúc chết ta mất ![ ti -- lau nước miếng trước!]

Ân fu fu fu fu — ngay tại lúc ta che miệng cười trộm, phiền não muốn chọn nhất hay là tuyển nhị, tuyển tam hay là tuyển tứ, là 3p ,4p hay là np, đại sư huynh của ta thành thân ~

Ta hôn mê một hồi! Nháy mắt mấy cái, không sao! Ta không thích băng sơn, thiếu một người cũng không sao cả!

Ta tiếp tục phiền não tuyển nhị hay là tuyển tam, tuyển tứ hay là tuyển lục, là 3p,4p hay là np, hai năm sau, nhị sư huynh của ta cũng thành thân!

Ba năm sau, ta không thể tin được ở mắt mình, tam sư huynh của ta cũng thành thân~!

Vì thế ta an ủi chính mình, hoàn hảo, ta thích nhất hình tượng ôn nhu, tứ sư huynh không thành thân, ta liền thích ôn nhu nam nhân, ta ủy khuất một chút cùng hắn one by one cũng tốt lắm!


Ngay tại thời điểm ta nghĩ phải bắt lấy một thân cây cuối cùng này, tứ sư huynh vô cùng ôn nhu của ta cùng lục sư đệ vô cùng đáng yêu của ta hoa hoa lệ lệ thành một đôi đồng tính luyến ái phi thường ân ái! Nhìn hai người bọn họ tay cầm tay đi về phía trước, ta ở trong lòng lớn tiếng la lên:“Oh–no– ta không cần 3p! Mang ta một người!”


Vì sao? Vì sao? Một rừng mỹ nam của ta lại bỗng nhiên trở nên trụi lủi ? Vì sao tứ sư huynh tình nguyện muốn làm đồng tính luyến ái cũng không muốn ta? Vì sao ngay cả một bụi cỏ nhỏ cũng không chừa cho ta? Vì sao, vì cái gì, này rốt cuộc là vì cái gì? Ta học Mã Cảnh Đào ngửa mặt lên trời thét dài: Vì cái gì, a a a a a!

Khi đó lòng ta vẫn tồn tại ảo tưởng: Có lẽ tác giả có an bài khác! Nói không chừng nàng ta lại sắp xếp ta tai họa võ lâm, hoặc là tham gia tuyển phi, họa loạn cung đình! Không đông đảo như vậy cũng có thể rơi vào kỹ viện trở thành tiểu mỹ nhân người người theo đuổi?

Vì thế, ta chờ — ta tiếp tục chờ — ta chờ — ta chờ — ta chờ đằng đẵng –

Mặt trời mọc mặt trời lặn, mặt trời lặn mặt trời mọc, xuân đi thu đến, đông đi hạ đến, một năm, một năm lại một năm nữa!

Sau mười năm, ta không thể không ở giữa gió lạnh run người đối mặt với sự thật tàn khốc!

TMD! Cái đồ vô lương tác giả khí hố !

Lão nương cả đời cũng không tìm được ai để gả! Đừng nói mĩ nam, ngay cả nam nhân soái bình thường cũng đừng nghĩ tới! Còn phải chịu đựng cảnh không bồn cầu tự hoại, không giấy vệ sinh, không máy tính, không điện thoại, cái gì cũng không có, TMD thế giới mất quyền lực chết tiệt!

Vì cái gì a? Vì cái gì?? Vì cái gì ?? Vì cái gì? [ lại học Mã Cảnh Đào quỳ xuống đất, đấm ngực, ngửa mặt lên trời thét dài!]

————————–

Vu Thịnh Ưu: Đại nhân! Ngài trở về nha! Ta ở đây thâm tình kêu gọi người!

Mỗ Nguyệt: Ăn ngon ăn no nga — ngủ kỹ – trong hạnh phúc — lỗ tai có hơi ngứa, gãi gãi !
Trả lời với trích dẫn



  #2  
Cũ 13-05-2013, 10:17 AM
camlyvt camlyvt đang online
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 13
Mặc định

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

Chương 2. Phải lập gia đình

“Ai u — ta nói Tiểu Lục a, chậm một chút, chậm một chút! Biết ta khinh công tốt thế nào rồi còn phi nhanh như vậy! Muốn ăn đòn hả?” Đối với nam nhân đã cướp đi tứ sư huynh vô cùng ôn nhu âu yếm của mình, Vu Thịnh Ưu ta tuyệt đối không có sắc mặt hòa nhã cho hắn xem, trở về ta đánh ngươi đừng nói ta lấy lớn ức hiếp nhỏ!

“Hắc hắc! Ngũ sư tỷ, tỷ đánh không lại ta.” Vu Tiểu Tiểu nhìn Vu Thịnh Ưu cười hắc hắc.

“Cho dù là lời nói thật cũng đừng nói ra chứ! Ta là sư tỷ ngươi, chừa cho ta chút mặt mũi đi.”

“Tỷ sĩ diện làm gì, không thể ăn, mặt mũi cần thiết sao?”

“Tiểu tử! Ta thấy ngươi thật là da mặt dày!” Vu Thịnh Ưu tức giận đến phát hỏa đi tới nhéo mặt hắn.

Đáng giận a! Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đúng vậy! Sáu sư huynh đệ trừ nàng ra võ công đều cao cường, y thuật vô cùng cao siêu! Nhưng chuyện này có thể trách ta sao? Bọn họ đều là ba, bốn tuổi đã bắt đầu tập võ, học y, ta thì sao, thời điểm nàng xuyên qua tới thân thể này đã tám tuổi! Còn có thể học gì? Học võ công, xương cốt đều đã cứng rắn, học y thuật, không biết chữ.

Huống hồ lúc ấy chính mình cũng không hề muốn học tập, đã nghĩ tác giả sẽ an bài cho mình diễm ngộ thế nào, nghĩ các vị sư huynh sẽ như thế nào, như thế nào theo đuổi mình, vì mình mà nặng tay với nhau, sau đó chính mình sẽ khóc lê hoa mang vũ, khiến người đau lòng nói: “Các huynh muội đều thích, a — muội nên làm gì bây giờ? Không bằng chúng ta 6p đi!” Nếu không thế cũng sẽ an bài cho ta linh đan diệu dược gì đó, ăn một lần liền trở thành thiên hạ vô địch…… vì thế cứ từ từ chờ……

Chết tiệt!yy vô tội!

Ai! Đây chính là do tư tưởng không làm mà muốn hưởng hại chết người a!!

Đúng rồi, quên giới thiệu cho mọi người một chút về Thánh Y phái của Vu Thịnh Ưu. Thánh Y phái này tuy rằng nói tên nghe thực dọa người, nhưng kỳ thật là một môn phái nhỏ, tuy rằng trước đây cũng từng huy hoàng, nhưng trải qua mấy đại bại gia tử đã xuống dốc. Vu Thịnh Ưu nghĩ a, chờ lão cha đem Thánh Y phái truyền vào tay ta, qua một thế hệ, đại khái sẽ không có thời đại tiếp theo đi!

Đúng vậy! Lão ba của thân thể này của nàng chính là Thánh Y phái truyền nhân thứ hai mươi ba.

Không đến một khắc sử dụng công phu, hai người liền từ đỉnh núi đi vào đại sảnh của Thánh Y phái, chỉ thấy chính giữa đại sảnh, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi đang ngồi. Đứng bên tay phải nam nhân là một nam tử anh tuấn trên dưới hai mươi tuổi, đứng bên tay trái là một tuyệt thế mĩ nam.

Vu Thịnh Ưu nhìn hai mĩ nam, ôm trái tim nghĩ, lão Thiên! Vì cái gì nhiều năm như vậy, thấy hai người bọn họ vẫn cảm thấy hai người này ở cùng nhau giống như tỏa sáng? Tỏa sáng a!

Kỳ thật, so với việc một đám bọn họ thú lão bà, Vu Thịnh Ưu càng hy vọng là bọn họ “đam mỹ” a! Băng sơn công, nữ vương thụ, thụ bất thường, ôn nhu công — nga! Lão Thiên ơi![ lau nước miếng trước ]

“Sư tỷ? Tỷ làm sao vậy?” Vu Tiểu Tiểu đẩy cửa đi vào, thấy sư tỷ ngẩn người, ánh mắt kỳ lạ bèn hỏi.

Vu Thịnh Ưu nhìn hắn cười hắc hắc, ca ca ca! Tiểu thụ đáng yêu!

Vu Tiểu Tiểu thấy vẻ tươi cười của nàng, nhịn không được chà xát cánh tay, thật lạnh!

“Cha, đại sư huynh, nhị sư huynh mọi người tìm con?” Vu Thịnh Ưu thu hồi một đầu tư tưởng đáng khinh đi vào.

“Ngươi nhìn ngươi xem! Mặc cái dạng gì? Ngươi như vậy sao có thể gả ra ngoài a? Ai!” Vu lão cha chỉ vào nàng nhíu mày nói.

Vu Thịnh Ưu nhìn bộ dạng của chính mình, áo dài màu lam làm bằng vải bông, đai lưng màu đen, tóc dài tùy tiện cài cái đạo cô đầu, làm sao vậy? Rất tuấn tú nha! Chính mình mỗi ngày đều mặc như vậy, nàng hừ một tiếng không sao cả, nhìn đại sư huynh Vu Thịnh Thế nói:“Gả không được thì thôi khỏi gả, cùng lắm thì cấp đại sư huynh làm tiểu thiếp, có cái gì nha!”

Vu Thịnh Thế liếc mắt nhìn nàng một cái, thực khốc, thực rõ ràng lắc đầu:“Không cần.”

Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy, tức đầy bụng, đại sư huynh rất không cho ta mặt mũi ! Đáng chết ! Thối băng sơn! Vu Thịnh Ưu ở trong lòng đem đại sư huynh nguyền rủa tám trăm lần, sau lại đem ánh mắt liếc về phía nhị sư huynh Vu Thịnh Bạch. Vu Thịnh Bạch nhìn thấy ánh mắt của nàng, xuất ra mị hoặc mỉm cười với nàng, nụ cười khuynh quốc khuynh thành, cười khiến Vu Thịnh Ưu rớt nước miếng. Nắm tay! Nguyền rủa: “Tác giả đáng chết, ta hận ngươi! Vì cái gì hắn không phải của ta! Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì, a a a?”

[ Mỗ Nguyệt: Ngủ no rồi, ăn cơm ăn cơm, lỗ tai lại ngứa, gãi gãi gãi!]

Vu Thịnh Bạch nhìn nàng mở miệng nói: “Ngũ muội, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được, ca ca ta nhìn muội đã nghĩ như vậy.”

Vu Thịnh Ưu phi một tiếng với hắn:“Muội tìm chị dâu cáo trạng, nói huynh trong lòng nhớ thương muội!”

“Đủ, đủ!” Vu lão cha vung lên bàn tay to, tức giận run run: “Ngươi…nha đầu kia, ban ngày ban mặt lại nói sẽ đi làm thiếp người khác, nữ nhi của Vu Hào Cường ta sao có thể đi làm thiếp người khác? Ngươi định khiến cha ngươi mất hết mặt mũi a?”

Vu Thịnh Ưu nhìn phụ thân tức giận đến râu dựng đứng, an ủi cười:“Cha, người yên tâm. Con sẽ không làm thiếp cho hai người bọn họ.” Vu lão cha nghe xong hơi bình tĩnh lại chút, Vu Thịnh Ưu sáng lạn cười, tiếp tục nói: “Không bằng cha để hai người bọn họ làm thiếp của con đi! Như vậy lão cha người không phải rất có mặt mũi sao?”

Vu lão cha vốn râu vừa mềm lại, lại dựng đứng lên, lão cầm roi trong tay quất qua:“Nha đầu chết tiệt kia! Ta đánh chết ngươi! Hôm nay không đem ngươi diệt, về sau cũng sẽ khiến Thánh Y môn chúng ta mất mặt!”

“A! Đại sư huynh cứu mạng a!” Vu Thịnh Ưu vừa dùng khinh công chạy khắp phòng, vừa cầu cứu, Vu Thịnh Thế nhìn ra xa, nhìn ra xa…

“A — nhị sư huynh cứu mạng a!”

Vu Thịnh Bạch cười đến vân đạm phong khinh:“Vẫn là diệt thì hơn, ta cũng không muốn cấp cho người ta làm thiếp.”

Vu Thịnh Ưu tức giận trừng bọn họ, một đám không có tình huynh muội, chân trước phi thân nhảy đến một bàn trà, lão gia tử roi sắt sau lưng đã đem bàn trà đánh thành tám cánh hoa, Vu Thịnh Ưu tránh ở trên xà nhà không dám thò đầu ra, biết lão cha thật sự phát hỏa :“Cha, cha — con sai lầm rồi, con sai lầm rồi còn không được sao? Cha, cha, người đừng đánh con !”

“Ngươi xuống dưới cho ta.”

“Cha không đánh con, con đã xuống rồi.”

“Không đánh ngươi? Lão tử nếu không quản giáo ngươi, ngươi đã có thể lên trời !!”

Vu Thịnh Ưu lộ ra nửa ánh mắt nhìn lão cha nàng, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Cha, người tìm con vào để làm gì nha, người đừng quên chính sự.”

“Ta tìm ngươi…… Ta tìm nó làm gì nhỉ?” Lão cha bị tức đến nỗi có chút hồ đồ, quay đầu hỏi đại đệ tử của lão.

Đại sư huynh ngắn gọn sáng tỏ trả lời: “Gả nàng đi.”

Nhị sư huynh gật đầu cười.

“Sao –” Vu Thịnh Ưu tò mò ở phía sau xà nhà thò đầu ra hỏi: “Phải gả con đi? Tốt quá! Gả cho ai? Có tiền không? Có quyền không? Bộ dạng soái không? Tính cách được không? Cho phép con tìm 23456789 người tình bên ngoài không?”

Đứng ở phía dưới, ba nam nhân đầu đầy hắc tuyến trầm mặc a trầm mặc, ở trong lòng bóp chết nàng một vạn lần a một vạn lần!

“Thịnh Thế, Thịnh Bạch, đem nha đầu chết tiệt kia lôi xuống dưới, đưa cho thê tử các ngươi giáo huấn nó cho tốt, ba tháng sau kiệu hoa tám người khiêng đóng gói tiễn bước!”

Vu Thịnh Thế cùng Vu Thịnh Bạch đồng thời thi triển khinh công bay lên xà nhà, mỗi người một bên tựa như bắt con gà con lôi nàng xuống dưới, đưa cho Vu Tiểu Tiểu ngoài cửa:“Đưa đến nhà sau giáo dục đi.”

“Buông ra, mọi người còn chưa trả lời vấn đề của con!! Ít nhất nói cho con biết tên của hắn a! Phản đối ép duyên, con muốn tự do yêu đương!”

Trong phòng, ba nam nhân đồng thời lấy tay bịt lỗ tai, biểu tình giống nhau như đúc — phản đối không có hiệu quả, mọi sự đã định!

Qua một hồi lâu mới không nghe thấy tiếng thét chói tai khủng bố kia của Vu Thịnh Ưu, Vu lão cha ngửa đầu nhìn trời:“Phu nhân, ta thực xin lỗi nàng! Ta nuôi nữ nhi thành như vậy! Nàng dưới suối vàng có biết trăm ngàn chớ có trách ta a!”

Vu Thịnh Bạch cười nhạo:“Sư phụ, ngài làm cái gì vậy nha, sư muội tuy rằng miệng nói khó nghe không cản được, nhưng bản tính thuần lương lại hoạt bát sáng sủa, lại vô cùng nhu thuận, thật là cô gái tốt hiếm có a.”

Vu lão cha nhìn nhị đồ đệ:“Ngươi thật sự cho rằng như vậy?”

Vu Thịnh Bạch thực khẳng định gật đầu, cười vẻ mặt thành khẩn.

Vu lão cha đi lên trước vỗ vỗ bả vai Vu Thịnh Bạch:“Không thẹn được người giang hồ xưng ‘Thiên Thiên Bạch’, công phu nói dối không chớp mắt quả thật không người nào có thể so sánh!”

“Này đều bị người nhìn ra ? Không thẹn là sư phụ con a!” Vu Thịnh Bạch thở dài khen tặng nói.

Hai người cười ha ha tự khen tặng nhau, Vu Thịnh Thế phi thường bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong mắt tràn ngập khinh bỉ.

“Ai –” Vu lão cha lắc đầu giận dữ nói:“Ngươi nói sư muội ngươi trước đây rõ ràng là đứa nhỏ vô cùng đáng yêu a, lúc còn nhỏ nhu thuận lanh lợi, thông minh, người gặp người thích, từ khi mẫu thân nó qua đời nó liền thay đổi tính tình, đầu tựa như bị lừa đá vậy, trở nên điên điên khùng khùng ngơ ngác ngây ngốc ! Ngươi nói xem, ta thân là một thần y, sao lại không có cách gì với nó?”

“Sư phụ…… Sư muội tuy ngốc nhưng sẽ có phúc của người ngốc.” Vu Thịnh Bạch an ủi nói.

“Hy vọng như thế đi, Thịnh Thế, Thịnh Bạch, trước khi Tiểu Ưu xuất giá, nhất thiết không được để việc phái ta nhận được Quỷ Vực Thành sát thiếp lộ ra ngoài.” Vu lão cha nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, Quỷ Vực Thành sát thiếp vừa ra tất diệt môn, đem Tiểu Ưu gả đến Cung gia, có lẽ có thể bảo toàn cho nàng một mạng. Cho dù nàng đầu óc không tốt, nhưng cũng là chân truyền huyết mạch của Thánh Y phái a!

“Vâng, sư phụ.”

“Thê nhi các ngươi ta đã nhờ người chiếu cố, có thể tránh thoát đại kiếp nạn lần này hay không đành tùy thuộc tạo hóa.”

“Tạ ơn sư phụ.” Vu Thịnh Thế, Vu Thịnh Bạch cảm kích hành đại lễ.

Vu lão cha nhìn ngoài cửa sổ có chút mệt mỏi nói:“Các ngươi đi xuống đi.”

Hai người liếc mắt một cái, chậm rãi thối lui đến cửa, cung kính lui ra.

Vu lão cha xoay người nhìn linh bài vị thê tử, biểu tình chậm rãi trở nên ôn nhu:“Vân Nhi, Thánh Y phái ta quyết không thể không chiến mà hàng, nếu đánh không lại ta sẽ đi xuống đó cùng nàng, nàng nói được không?”

Tia tịch dương cuối cùng chiếu lên linh bài vị, khiến cho linh bài hiện lên một đạo ánh sáng, ánh sáng kia như là đáp lại lời lão.

Mà bên kia,

“Ưu nhi, biết nữ nhi gia tam tòng tứ đức thế nào không?” Đại tẩu hỏi.

“Muội biết nam nhi tam tòng tứ đức.” Vu Thịnh Ưu lắc lư hai đùi, cắn hạt dưa gian trá cười nói.

“Nam nhi tam tòng tứ đức? Đó là cái gì?” Nhị tẩu nghi hoặc hỏi.

“Nương tử xuất môn phải theo, nương tử mệnh lệnh phải phục tùng, nương tử nói sai vẫn phải theo mù quáng; Nương tử trang điểm phải đợi, nương tử sinh nhật phải nhớ, nương tử đánh chửi phải nhẫn, nương tử tiêu tiền phải chi, đó là nam nhân tam tòng tứ đức.” (Oa, quá đúng, ghi lại, ghi lại) Vu Thịnh Ưu nói xong rung đùi đắc ý, nhìn các chị dâu cười, đã biết ba vị tẩu tử tuyệt đối là nhất đẳng mỹ nhân, còn vẻ đẹp mỗi người một vẻ bất đồng, đẹp như là nữ thần mùa xuân, nữ thần mùa hạ, nữ thần mùa đông, dù sao cũng chính là một phòng thần tiên tỷ tỷ!

Đứa nhỏ Vu Thịnh Ưu này trình độ văn học hàng ngày rèn luyện không cao, nàng hình dung nữ nhân xinh đẹp chỉ có một câu: Đẹp như nữ thần.

Hình dung nam nhân anh tuấn cũng chỉ có một câu: Thỉnh tham chiếu nam chủ hoặc nam xứng nào đó ở đâu đó trong truyện gì đó.

Vu Thịnh Ưu cho rằng: Thân là nữ nhân, bại bởi ba người các nàng không oan uổng, cho nên quan hệ với các chị dâu vẫn không tệ! Vì thế nàng bắt đầu ra sức giáo huấn tư tưởng ba vị tẩu tử, tính cách của nữ nhân hiện đại, cùng với chủ nghĩa nữ quyền, vv.vv…… Nhìn các vị tẩu tử còn thực sự học tập, Vu Thịnh Ưu vô cùng đắc ý! Ha ha, ta chỉnh các sư huynh không được, ta còn không thể dạy hư sư tẩu sao? Oa ca ca ca ca! Các ngươi không cần ta! Các ngươi không cần ta! Ta muốn các ngươi hối hận, hối hận, hối hận! Hối hận cả đời!

Cho nên nói, có thể đắc tội một trăm kẻ quân tử, cũng không nên đắc tội một kẻ tiểu nhân, tỷ như Vu Thịnh Ưu vậy!

—————-

Vu Thịnh Ưu [ cười lạnh ]: Hừ hừ, còn có mụ tác giả kia! Đừng cho là ta sẽ bỏ qua ngươi! Ta mỗi ngày đều ngồi xổm ở góc tường chăm chỉ nguyền rủa ngươi một trăm lần a một trăm lần!

Mỗ Nguyệt [ nghi hoặc ]: Vì cái gì bỗng nhiên cảm giác một trận gió lạnh vù vù thổi qua vậy?
Trả lời với trích dẫn


CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI
Trả lời


Công cụ bài viết
Kiểu hiển thị

Quyền viết bài
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

vB code is Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Mở
Chuyển đến

SangNhuong.com



Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 06:11 AM

Diễn đàn được xây dựng bởi: SangNhuong.com
© 2008 - 2025 Nhóm phát triển website và thành viên SANGNHUONG.COM.
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
| Trang chủ | Đăng ký | Hỏi đáp | Danh sách thành viên | Lịch | Bài gửi hôm nay | Tìm Kiếm | Có bài mới |