Cứ Quay Lưng Về Phía Em
Lần đầu tiên, em biết đến cảm giác được ôm anh trong vòng tay.
Em đã nghĩ, biết bao lần như thế. Nhưng... chưa bao giờ dám chạm đến, ngoài những lần nhìn anh và mong chờ nhiều cái nắm tay.
Và, anh đã nắm tay em.
Nhưng, lần này thì không. Em mới là người chủ động.
Tim em đập mạnh.
Em không biết, khi giáp thân thể với anh, nhịp đập của con tim em lại muốn vỡ òa đến thế.
Không bình yên.
Ngày mai, anh đi rồi !
Anh đứng lặng, để hai cánh tay em tự nhiên vòng lấy.
Em chỉ dám ôm anh từ phía sau...
Má em nóng, áp vào lưng anh cũng như bỏng cháy. Thứ tình cảm không được gọi thành tên.
Em vẫn thấy, con tim anh, rộn ràng. Dù đó, chỉ là trực giác.
- Mai anh đi rồi. Anh có quên em không !?
Anh không nói. Anh cứ lặng đi trong vòng tay em chặt mãi.
Em chờ đợi.
Em nhắc lại câu hỏi:
- Mai anh đi rồi. Anh có...
Chợt, em thấy bờ vai anh run.
Em ngỡ ngàng, ngước dậy.
Cánh tay em, bỗng thõng xuống.
Em biết, anh khóc.
Anh làm cho em, cũng khóc.
Tại anh đấy !
Em đã cố kìm nén.
Nhưng, anh làm em khóc.
Em mà khóc, thì đáng sợ lắm !
Em không khóc thành tiếng. Chỉ thầm lặng những giọt nước, lã chã...
- Em... không hỏi nữa ! - Em nói với anh như thế.
Em nghẹn đi.
Anh vẫn cứ quay lưng về phía em.
Hai tay em nắm chặt. Em... không còn can đảm để tiếp tục ôm anh nữa.
Em vùng chạy.
Nhưng, sức mạnh của anh đã kéo em lại. Em đập vào ngực anh.
Anh ôm ghì em ! Chặt hơn cả em từng khao khát.
- Anh sẽ không quên em ! Tuyệt đối không quên em !
Anh yêu em, phải không !? Em muốn nói như thế. Em... muốn hỏi, điều mà chưa bao giờ em hỏi. Và... cũng chưa khi nào chúng ta nói cho nhau nghe.
Gió chợt thổi mạnh. Căn phòng chỉ có em và anh. Gió vẫn len lỏi đến, xen ngang, làm em thoáng lạnh. Em bỗng nghĩ, những ngày không có anh...
Em run lên. Ngày mai anh đi rồi...
Em vừa tròn mười tám, chưa tốt nghiệp cấp 3. Cũng chưa bao giờ để ánh mắt em lạc đến người con trai thứ hai, khi đã có anh ngự trị trong đó. Em non trẻ quá ! Chưa gánh vác được tương lai trên bờ vai. Chưa quyết định được mệnh số cho bản thân. Nên... em không thể theo anh !
Anh hơn em, những sáu tuổi. Không cách thế hệ. Vẫn là cùng tuổi trẻ. Nhưng, anh có bản lĩnh. Anh có trình độ cao. Anh sẽ ra nước ngoài... Và, anh đi cùng “người ấy”. Anh sống bên đó ! Chưa xác định ngày về. Đó, là những điều mà em không phủ nhận nổi.
Em còn cơ hội nào để có anh !?
Vòng tay của anh, sao cứ ôm em mãi !?
Anh phải buông ra chứ !
Em không chịu được cái cảm giác ngột ngạt này đâu.
Em không chịu được... hơi ấm của anh, nhịp thở của anh, đôi tay anh siết em thật chặt.
Anh làm em chết lặng. Dù nước mắt em không ngừng chảy.
Anh yêu em, phải không !??
Nếu như... Em được biết, dù chỉ một lần thôi ! Như thế, có được an ủi không ?
Em bỗng khóc thành tiếng.
Anh còn ở bên, mà sao em cô đơn, em lạc lõng quá !
Em yêu anh !
Em còn trẻ, mà tim đã già trước tuổi. Đã biết đến nỗi đau, mất mát của tình yêu thế này sao !?
Em gỡ tay anh ra. Em gạt nước mắt. Em cố nở nụ cười.
- Thôi anh nhé ! Em sẽ không khóc nữa. Ngày mai...
Em chưa nói hết câu. Anh đã hôn em...
Nụ hôn đằm thắm. Em chết lặng một lần nữa. Em chưa bao giờ biết đến mùi vị của nụ hôn. Cho đến lúc này... Nụ hôn đầu tiên anh dành cho em. Mà sao... Em chỉ thấy nó mặn !?
Anh vẫn hôn em. Hình như... Em không biết hôn. Em không biết đáp lại ! Em chỉ nhận thôi.
Đôi môi anh... Không thuộc về em !
Em bất giác xô anh ra. Anh không phải là của em !
- Anh... Anh không kìm chế được cảm xúc. Tệ quá ! - Anh nói.
Anh bối rối, đến khổ.
Em nhìn anh. Đôi mày em cau lại. Từng giọt lệ cứ vỡ vụn...
Em muốn nói: “Đừng xin lỗi em ! Em sợ hai từ “xin lỗi !”.
Anh như hiểu thấu.
Anh bỗng cười. Nụ cười trìu mến nhìn em. Sâu trong đôi mắt là nỗi đau...
Anh lau cho em những giọt nước.
- Em còn bé quá ! Bé thế này, anh bắt cóc em cho vào vali mang đi được không ?
Thay vì câu trả lời. Em ôm lấy anh.
Em muốn cảm ơn anh. Vì... Em đã hiểu: Em quan trọng với anh.
***
Em giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Tiếng kim đồng hồ cập rập chạy cho trời mau sáng. Cảm giác ấy, làm em sợ.
Em quờ điện thoại. Giờ này, anh ngủ chưa ?
Anh ngủ rồi, phải không !? Hơn 3 giờ sáng.
Màn hình điện thoại, sáng rõ tấm ảnh anh cài cho em.
Lần đó, anh bảo:
- Khi nào nhớ anh, “bé” nhìn vào tấm hình và nói. Anh sẽ cảm nhận được !
Em chun mũi, ra chiều không thèm tin. Em vặn lại:
- Nếu anh không cảm nhận được, thì làm thế nào !?
- Thì anh chịu em tất cả !
- Được ! Nếu không linh, em phạt anh không bao giờ được rời xa em.
Anh đồng ý. Không một chút suy nghĩ để “phản biện”.
Trong đêm, em ngồi co mình nghịch điện thoại. Mở ra mở vào. Bất cứ mục nào có hiện diện của anh, em đều tìm đến.
Em đọc những dòng tin em đã thuộc làu.
Em bướng bỉnh, không làm như anh nói, dù em nhớ !
Đồng hồ vẫn quay những vòng cần mẫn.
4 giờ sáng.
Bỗng nhiên... Em sợ thế !
Em sợ thật sự ấy.
Sợ đến nỗi, toàn thân em lạnh tái, cơ thể như đang bị ngàn mạch điện chạy qua chạy lại xèn xẹt cả vào tim.
Em mâu thuẫn, ước như trời đừng sáng, để không đến “ngày mới mà anh rời em đi”. Nhưng, cũng lại mong trời mau sáng... để không phải cô tịch trong đêm sầu thăm thẳm, nhớ thương và sợ hãi...
Em bỗng gọi tên anh ! Gọi hàng trăm lần...
Anh nói dối.
Em đã nhìn vào tấm hình anh cài. Em đã tha thiết gọi.
Em biết, chỉ là anh đùa thôi. Nhưng em vẫn hụt hẫng.
Em khóc. Thả điện thoại xuống, vùi đầu vào gối.
5 giờ kém.
Có tin nhắn.
Không nghĩ gì, em mở một cách vô thức.
Con tim đang bị những tia xèn xẹt làm cho xây xước nhằng nhịt ấy, bỗng hồi sinh trở lại.
- “Hư quá ! Có người đang nhớ anh không ngủ được. Làm anh không thể nào chợp mắt”.
- “Anh ơi ! Anh ơi ! Anh ơi ! Anh ơiii...” - Em soạn tin, thảng thốt.
- “Anh muốn gặp em !”.
- “Em cũng muốn gặp anh. Em muốn gặp anh. Em muốn...”
- “Em ra ngoài cổng bây giờ được không ?”
Em không còn kiên nhẫn soạn tin. Em vồn vã rời khỏi giường, quên cả trời đang lạnh bởi cái rét nàng Bân.
Em lạch cạch mở cửa chạy ra.
Anh chờ em ngoài cổng.
Bóng dáng anh thấp thoáng sau màn trời nhá nhem tối.
Em ào đến, lao vào vòng tay anh như đứa trẻ khát hơi ấm của mẹ.
- Em còn bé bỏng quá ! - Anh lại nói.
- Anh đừng rời xa em nhé ! - Em buột miệng nói ra ích kỷ của người con gái.
Anh không đáp lại. Chỉ ôm em chặt thôi.
Em biết câu trả lời qua phản ứng đó.
Anh không thể không rời xa em, nhưng anh trân trọng em.
Thôi, như vậy cũng đủ rồi.
Em hiểu anh là được.
Em sẽ để anh đi.
Anh buông em ra, bàn tay anh lạnh, khẽ mơn man bờ má em như gầy rộc sau một đêm thao thức.
Anh cũng thế, phải không ? Anh không ngủ ! Em đáp lại cử chỉ ấy, em nắm bàn tay anh đang đặt trên má em. Tay anh, lạnh quá ! Em sưởi ấm nó. Em dùng cả hai tay em chà sát vào tay anh. Em thương anh kể sao cho xiết !?
- Mình đi cùng một đoạn đường, em nhé ! - Anh nắm lại tay em, cho vào trong túi áo.
Chỉ là một đoạn đường thôi. Có một đoạn, nhưng với em, như thế cũng đủ bất tận lắm rồi. Vì... Em được bước song song với anh, sánh vai bên anh.
Con đường phố thoang thoảng mùi hương tự nhiên, tất cả những gì là sự sống của trời đất, con người, cảnh vật... cũng như hòa vào với cảm xúc tình yêu em và anh !
...
Em trở về phòng trong nỗi khôn cùng trống rỗng.
Chia tay anh, em gắng không rơi lệ. Em đã làm được điều đó. Nhưng... Khi quay lưng bước đi, em mới biết là môi em xót.
Anh đến, chỉ để cùng em đi một đoạn đường gần 20 phút.
Trước khi buông tay, anh đã đặt tay em lên ngực trái của anh, thầm thì giọng:
- “Em mãi mãi ở trong trái tim anh !”
Câu nói đó, thay cho lời “yêu”. Phải không anh !?
Hãy cho em tin là như thế nhé !
5 rưỡi. Sáng rồi !
Anh sẽ ra sân bay. Anh đi cùng “chị”. Người mà anh nói: “Anh không yêu, nhưng anh mắc nợ ân nghĩa của gia đình cô ấy !”
Em không hiểu. Nhưng em cũng không truy vấn. Em tin anh ! Em biết anh có lý do của anh, khi quyết định bất cứ việc gì.
***
Nửa năm rồi,
Em vẫn cứ rùng mình, khi có tiếng phi cơ bay ngang qua. Em nhớ anh !
Không còn anh cận kề nữa. Em vào cánh cửa Đại Học, ôm ấp tình yêu không hy vọng, từ chối tất cả những người thổ lộ: “Anh yêu em !”
Anh vẫn gửi mail cho em, đều đặn. Anh kể về cuộc sống bên ấy, ổn định, và có tương lai.
Anh ít khi tâm sự về chuyện anh với chị. Em cũng không hỏi. Em muốn anh tự nói.
...
Em vẫn sống, hòa đồng với cuộc đời hối hả, với công tác học tập mà em nghĩ em cần chú trọng.
Khi khoảng lặng, em lại thu mình trong giai điệu “Một mình”, gặm nhấm cảm giác cô đơn vì nhớ.
Ca khúc chảy ngược theo dòng nước mắt, len lỏi vào con tim, cào xước từng kỷ niệm quá khứ về hình bóng người yêu dấu:
- “Vắng anh, còn lại em với em.
Lá khô mùa này lại rơi.
Thương anh mênh mông chân trời lạ
Bơ vơ chốn xa xôi.
Vắng anh đời còn ai với ai !?
Ngất ngây men rượu say.
Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ.
Cô đơn, cùng với em về...”
Em không biết men rượu. Em thay cụm từ đó, thành “men tình”. Thật ngớ ngẩn ! Em hát bài này hay lắm. Anh biết không !?
*** ***
***
Sau mấy tháng không dùng máy tính, em tìm vào gmail. Cơ man là thư, ùa vào đôi mắt hun hút nỗi đau em mới vượt qua.
Sự hoang mang của anh, tột độ. Vì không thấy em hồi âm.
Em bỗng nhợt nhạt...
Ngày ngày, em làm quen với vòng quay của bánh xe lăn.
Từ khi trời giáng xuống thân thể em “định mệnh” ấy... Bốn tháng trước.
...
Lâu rồi, em không nghe bài “Một mình”.
Bây giờ, em không còn “một mình”. Em đã sống “hai mình”.
Em... và chiếc xe lăn của em !
Vụ tai nạn kinh hoàng... Em không biết vì đâu, em có thể chiến thắng Tử Thần, để giờ đây ngồi trước màn hình máy tính ?
Đọc những dòng tin của anh...
Em không khóc nữa. Tuy không còn lành lặn, không còn có thể bước trên đôi chân... từng cùng anh đi “một đoạn”. Nhưng, em vẫn biết là mình đang tồn tại. Mắt em chẳng nhòa đi, dù đau đớn.
Em có nên ngừng liên lạc với anh !? Em cân nhắc.
Không nói: “Em bị tai nạn. Em phải ngồi xe lăn”. Không nói.
Không phải em lừa dối anh nhé !
Không phải em mặc cảm vì cơ sự này đâu !
Em hiểu anh sẽ càng thương em hơn... Nếu anh biết. Em sợ điều đó. Sợ cuốn sâu hơn vào lầy lội của thứ cảm xúc ( vốn dĩ không được tồn tại giữa hai chúng ta ).
Em suy nghĩ. Em sẽ dừng lại tình yêu. Nhất định phải như thế !
Nhưng... Không dừng việc liên lạc, ít nhất là lúc này. Em vẫn trả lời thư.
Và, điều em muốn gửi đến:
- “Hãy quay lưng về phía em. Anh nhé ! Em chỉ cần nhìn theo phía sau của anh thôi.”
Em nói với anh... Mà như tự tay cắt đứt mạch yêu thương của con tim.
Hơn một năm rồi, ta xa nhau, tựa cả kiếp người đã trôi qua, đằng đẵng.
Anh và chị ? Đó, vẫn là điều em không biết. Em không hỏi, anh cũng chẳng nói. Nhưng, anh chọn con đường không có em, em còn lý do gì để bám níu vào anh nữa !?
Em tôn trọng anh. Em cũng không thể tiếp tục mơ về hạnh phúc với một người xa tít tắp, không thể từng ngày nhìn vào màn hình điện thoại, chờ đợi anh cảm nhận. Em ghét phải mang danh “kẻ thứ 3” trong thực tế này. Ghét cả việc... Chênh lệch chiều cao quá đáng, với anh !
Không biết từ khi nào... Em hờ hững tình cảm. Những niềm thương vơi vai gửi đến “người yêu dấu”. Em sống bằng lý trí.
Cho đến một ngày, anh gửi những dòng ly biệt:
- “Bé yêu ! Lần cuối cùng anh gửi mail cho em, cũng là lần cuối anh có thể thốt lên một sự thật: “Anh đã từng yêu em !” Nhưng, anh sắp kết hôn. Từ nay trở đi, mong em hãy tự chăm sóc mình, dù không còn anh ở bên. Hãy vững vàng, quên đi tình cảm đầu đời ngây thơ và khờ khạo, để đến với hạnh phúc thực sự mà em xứng đáng được có. Đừng nhớ anh nữa, nhé ! Anh không thể bên em. Anh muốn chấm dứt sự nhớ nhung tưởng tượng...”
Em bình tĩnh đến lạ !
Có lẽ... Em không còn là em nữa.
Sau khi vượt qua ranh giới “sống chết”, em điềm đạm đối diện với mất mát !
Em phản hồi, toàn những lời chấp nhận. Cầu chúc anh hạnh phúc. Câu cuối cùng:
- “Hãy cứ quay lưng về phía em, anh nhé !”
***
Hơn 3 tháng trôi qua.
Không còn anh liên lạc nữa...
Em vẫn kiên cường, cẫn mẫn thích ứng với hoàn cảnh mới.
Nhưng, lởn vởn mỗi đêm, em không dừng được nỗi nhớ anh, khôn xiết. Em lại mở bài “Một mình”, và giai điệu “Đừng tuyệt vọng” ăn sâu vào tinh thần, khi em mệt mỏi.
Hôm nay, em vừa đi khám định kỳ sức khỏe về. Uể oải. Sau tai nạn, mỗi tháng một lần như thế ! Em ước giai đoạn này sớm qua đi. Em sợ bệnh viện. Em lại ước... có anh !
Tiếng chuông điện thoại bàn. Em loay hoay mãi, mà không sao đến kịp.
Chuông đổ cuộc gọi thứ hai.
Cuộc thứ ba.
Em muốn như ngày xưa, lăng xăng chạy tới bắt máy. Em ngã từ trên xe lăn xuống.
Em gào khóc...
Mẹ từ ngoài, hớt hải chạy vào.
Mẹ đỡ em.
Chuông điện thoại vẫn đổ, thôi thúc.
- Mẹ... nghe điện thoại đi mẹ ! Mẹ nghe đi ! - Em giục giã.
Em có linh cảm ngột ngạt không chịu được, từ cuộc điện thoại bàn ấy.
Em sõng soài trên nền nhà, nhìn theo dáng mẹ vồn vã. Em thấy khổ sở quá !
Mẹ cập rập nghe.
Nhưng, người ta cần gặp em.
Mẹ đưa em lại. Cánh tay em run run cầm máy. Giọng đối phương vừa mới cất lên, mà tự nhiên em lạnh sống lưng. Tại người đó khóc.
Mẹ bên cạnh, hỗ trợ em cầm máy. Mẹ đứng lặng, cảm nhận từng biểu hiện của em đang bất thường.
Em lắp bắp tiếp chuyện. Càng nghe, hồn vía càng tán loạn, mất hết cả cảm giác trên thân thể. Một lúc, em gào thét. Em khóc, thảm thiết. Em không bao giờ nghĩ đến điều ấy. Không biết trời đất đang cuồng quay.
Em đổ xuống...
***
Ngôi nhà nhỏ của anh, bây giờ mới lơ thơ cỏ. Đúng rồi ! Mới có 49 ngày thôi. Làm sao mà xanh rì được. Anh nhỉ !?
Em mong cỏ mọc sớm, tốt lên, để che chở cho anh.
Em giận anh nhiều lắm ! Nhưng... Em càng yêu anh hơn. Nên, em tha thứ cho anh đấy !
Tha thứ vì... Anh đã nói dối em ! Em hiểu được lý do.
Anh ra nước ngoài, nhưng không phải đi cùng “người ấy”. Anh đi cùng chị gái thôi.
Thương anh biết bao ! Y học hiện đại cũng không thể cứu anh.
Căn bệnh ung thư quái ác... Cướp anh rời xa em mãi mãi rồi.
Em khóc... Nếu như em không còn trên đời sau vụ tai nạn lần ấy... Em được ở bên anh rồi, phải không !?
- Chị đưa em về nhé ! May mà chị tìm ra em. Để hai đứa không phải mất nhau trong uẩn khúc. Dù phũ phàng, nhưng vẫn tốt hơn là cả đời chờ đợi mòn mỏi nhau... - Chị của anh vén tóc cho em, nước mắt làm những sợi tóc dính vào má. Chị thủ thỉ bên tai. Chị biết anh yêu em !
Chị vừa ôm em vào lòng đấy ! Anh thấy không ?
Chị ôm em thay anh.
Và... chị đẩy xe cho em.
Cuối cùng... Lại là em quay lưng về phía anh.
Anh đâu cần phải làm điều đó !?
Em... Đã quay lưng về phía anh rồi.
Đừng giận em, anh nhé !!!
...
- Anh ơi... ! Anh sẽ bế em đi như thế này mãi chứ !?
- Không ! Anh chỉ bế em, khi em mệt mỏi thôi.
- Em bắt anh bế em đi mãi. Em chán ngồi xe lăn rồi, anh ạ !
- Hư quá... ! Nhưng... Anh đồng ý.
Anh bế em trên tay, nhẹ bẫng. Em hoan hỉ quàng tay qua vai anh, dựa sát vào lồng ngực anh vẫn như ngày nào ấm áp.
Em không lo em làm cho anh thấy nặng, và thấy mỏi.
Vì em vẫn biết... Chỉ là giấc mơ thôi.
Em yêu anh !!!
Em áp đầu vào anh. Không nghe thấy tiếng trái tim anh đập. Nhưng... Em hạnh phúc. Con đường chúng ta đi, không phải là “một đoạn” nữa. Em thấy phía trước mênh mang, chân anh bước đi không mỏi.
- Anh bế em như thế này mãi nhé ! Anh sẽ bế em đi mãi... !!!
- Ừ ! Anh đưa em đi đến bình minh... !!!
Viên Nguyệt Ái
|