[AUDIO]http://radio.vnmedia.vn/Uploads/Radio/truyen-hay/342-Tha thu de yeu thuong -p2.mp3[/AUDIO]
Xin mẹ đấy, mở mắt ra và nói chuyện với con. Con biết lỗi rồi, con không nên bỏ đi, con nên ở bên cạnh mẹ mới đúng. Con không nên lạnh lùng như thế với mẹ. Đáng ra, hôm đấy con nên cùng mẹ đi chơi nhưng con lại ngốc nghếch từ chối. Mẹ tỉnh lại đi, con sẽ đưa mẹ đi dạo, nhé mẹ! - Vi nghẹn ngào, những tiếng nấc to dần lên phá vỡ sự tĩnh mịch trong căn phòng bệnh.
Tay bà khẽ cử động, mắt bà hé mở, đôi môi mấp máy không thành câu. "Mẹ...mẹ yêu con. Con có thể gọi mẹ một tiếng nữa được không?"
- Mẹ. Con cũng yêu mẹ. Mẹ phải tỉnh lại, con sẽ không để mẹ rời bỏ con thêm lần nào nữa đâu. Mẹ...ơi!.
Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó được nắm chặt bàn tay mẹ nó đến thế. Lần đầu tiên nó được gọi một tiếng mẹ tha thiết đến thế. Đấy là lần đầu tiên nó hiểu ranh giới của sự sống và cái chết mong manh đến thế!.