Em thách cưới một vòng hoa xuyến chi
Để tôi suốt trưa mải mê khắp triền đồi lộng gió
Bới tung từng bụi cỏ
Khấp khởi vui mừng khi tìm được một nụ hoa…
Cô dâu con con lộng lẫy kiêu sa
Cưỡi ngựa mo cau tôi đưa em về xóm nhỏ
Nơi đó nhà tôi lồng đèn dâm bụt treo trước ngõ
Cô dâu thẹn thùng cười – má đỏ bồ quân
Hai họ - con nít cởi trần gióng trống múa lân
Bày tiệc khế chua, ổi, xoài, bắp nướng
Chú rể, cô dâu nhìn nhau cười sung sướng
Hai họ chúc mừng: xứng lứa vừa đôi!
Cô dâu ngày xưa giờ ở chốn xa xôi
Tuyết trắng quanh năm, xuyến chi đâu sống nổi
Tôi vẫn kết vòng hoa dù chẳng ai đội
Theo gió chạy lên đồi tìm vết cỏ ngày xưa…
Những bông cúc dại không sắc hương
hàng ngày ta vẫn gặp bên đường
bình dị thân thương
như tên loài hoa ấy!
Có những điều chưa thể nói thành lời
bất chợt hiện ra trong mắt
hoa nghiêng ngả trước gió mưa
vươn lên trong nắng mai.
Đóa hoa trắng nhụy vàng
chưa bao giờ?
kết thành vòng hoa lễ lạc
nhưng kết thành lứa đôi.
Giữa bao la đồng nội
hoa mộc mạc thuỷ chung
như tình yêu chúng mình
như anh yêu hoa xuyến chi!?
HOA XUYẾN CHI
(Nguyễn Hồng Việt)
Ngày trở về anh gặp lại mùa thu
Hương hoa sữa khiến lòng anh ngây ngất
Anh thả hồn theo hương thơm của đất
Trong nắng vàng nhè nhẹ đậu trên vai
Ngày trở về anh chẳng gặp lại ai
Khúc sông vắng bến đò buồn đứng đợi
Hoa xuyến chi lỡ một lần nở vội
Đứng đợi thuyền mà chẳn thấy thuyền sang
Anh trở về bỏ lại những ngổn ngang
Nơi phwơng xa bao lo toan cuộc sống
Em thiếu nữ mùa này còn làm cốm
Không đơị anh về đã vội vã sang sông
Anh trở về với kỷ niệm xa xôi
Hoa xuyến chi anh cài lên mái tóc
Ngày ra đi cầm tay anh em khóc
Nước mắt trên mi mà ướt cả bờ vai
Tình yêu đầu đâu kịp nói với ai
Nước mắt em rai ướt nhành hoa trắng
Sợ tình đầu mong manh như màu năng
Để cỏ may khâu mãi chằng xong mù
Anh trở về thăm lại góc vườn xưa
Nhìn xuyến chi mà nghẹn ngào nước mắt
Em bây giờ đã thuộc về người khác
Có khi nào em nhớ đến xuyến chi...
Hoa Xuyến Chi Trên Núi
(Vũ Dy)
Ta như mưa rừng về biển rộng
Xanh lên từ những bụi bờ hoang
Không ai chờ mùa xuân trên núi
Mà sao người mãi lụy hoa vàng
Đá hát về đâu lời mưa lũ
Đêm hoang mắt thú lạc sông buồn
Bờ nghiêng tóc lá khuya huyền hoặc
Hoa Xuyến Chi vàng rực bóng xuân
Hôm qua bỏ rẫy về theo phố
Nay rủ rê tình lên núi cao
Mặc thơ trôi lạc về cuối bãi
Hoa đã thầm thơm tự bao giờ.